Bởi Vì Tôi Chưa Bao Giờ Thích Anh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-03-20 19:42:58
Lượt xem: 2,616
7.
Trong phòng liên tục vang lên tiếng bạt tai xen lẫn tiếng la hét, vô cùng đáng sợ.
Tôi cao hơn Bùi Niệm một cái đầu, nên đương nhiên dễ dàng đè cô ta xuống, căn bản là cô ta cũng chẳng tài nào thoát ra được.
Khi Bùi Dữ lao tới, hai bên má của Bùi Niệm đã sưng tấy. Hắn bạc tình đẩy tôi ra và kéo Bùi Niệm vào lòng.
"Hứa Phùng Nghênh, em điên rồi!"
Nhìn này, đây là Bùi Dữ. Hắn luôn miệng nói yêu tôi, nhưng vào những thời điểm quan trọng, hắn lại sẽ chọn bảo vệ Bùi Niệm.
Tôi cố kìm nước mắt nhưng không khỏi run rẩy.
"Đây là con gấu nhỏ của tôi, sao anh lại tặng nó cho cô ta?"
Bùi Niệm nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
"Chỉ vì 1 con búp bê hỏng mà đán.hh người, chị.. những năm ở nước ngoài chị đã học được gì thế, chị có phải người lớn không vậy?"
"Búp bê hỏng?" Tôi ngẩng phắt đầu lên: "Nó là của tôi! Cô có tư cách gì mà đụng vô!"
Gấu bông đã ở bên tôi được 7 năm.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nó đã chứng kiến cảnh tôi sắp chếc và nhớ nó mà tôi đã có thêm nghị lực để trở lại với cuộc sống.
Tôi luôn coi nó như báu vật, kể cả sau khi kết hôn với Bùi Dữ, tôi cũng trân trọng đặt nó ở đầu giường.
Khi nỗi đau trong lòng ngày càng dữ dội, tôi chợt hiểu ra.
“Bùi Dữ, anh cố ý.”
Biết nó rất quan trọng với tôi, Bùi Dữ vẫn đưa nó cho Bùi Niệm.
Hắn chỉ muốn giúp Bùi Niệm bắt nạt tôi.
Bùi Dữ mấp máy môi, nhưng không nói.
Bùi Niệm rúc vào trong n.g.ự.c hắn, đổ thêm dầu vào lửa: "Điên rồi, chị ấy điên rồi!"
Vừa nói, cô ta vừa nghiến răng lao tới, giơ móng vuốt về phía tôi, suýt chút nữa thì thành công lại bị Bùi Dữ ngăn lại.
"Anh đưa em đi nghỉ."
Hắn liếc tôi một cái rồi ôm Bùi Niệm về phòng.
Sau khi dỗ dành tiểu tình nhân, hắn lại đi tố cáo với người lớn trong nhà.
8.
Có một cái lỗ lớn trên n.g.ự.c con gấu; tôi run rẩy nhét bông vào rồi dùng kim chỉ vụng về khâu lại. Nhưng mà, nó đã bị hỏng, có khâu cũng không thể hoàn hảo nồi. Vết rách trông thật ghê tởm, khủng khiếp.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, gục xuống ấm ức khóc.
Đúng lúc Bùi Dữ bước tới cửa nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười:
“Nghênh, em quan tâm đến con búp bê hay người tặng nó cho em?”
Chiếc áo sơ mi trắng của hắn hơi nhăn nheo do bị túm lấy.
Đường viền cổ áo lỏng lẻo khiến cả người hắn mang vẻ gì đó hơi đơn bạc.
Tôi ngừng khóc.
Trong tầm nhìn mơ hồ, bóng dáng của Bùi Dữ dần dần hiện rõ.
Không giống, không hề.
"Em không biết anh đang nói về chuyện gì."
Bùi Dữ thở dài, cười méo mó:
"Nghênh, em thấy đấy, em luôn như vậy. Chúng ta là vợ chồng, anh hoàn toàn có thể thành thật với em, nhưng em lại vẫn coi anh như người ngoài, không ỷ lại vào anh, cũng không cho anh bước vào cuộc sống của em.Trái tim của em. Đôi khi anh tự nhủ, nếu em thực sự không thích anh vậy tại sao em lại đồng ý lời cầu hôn của anh.”
"Đương nhiên là vì em thích anh. Nếu không thì anh nghĩ gì? Còn có thể vì điều gì nữa?"
Bùi Dữ im lặng nhìn tôi.
Tôi hừ lạnh: “Anh cứ nói là anh hoàn toàn thành thật với em, nhưng anh với Bùi Niệm là chuyện gì vậy?”
Bùi Dữ thoáng giật mình: “Anh và cô ấy không có gì hết.”
"Đây là lời anh nói, chính anh cũng tin sao?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười.
"Anh là chồng của em, nhưng anh lại luôn đặt Bùi Niệm lên trên hết.
Bùi Dữ, anh mới là người nên nhìn lại, trong lòng anh em mới là người ngoài.
Bùi Niệm là người sống, em không thể coi như cô ấy không tồn tại.
Còn người mà anh nghi ngờ đã chếc từ lâu rồi. Khi anh ấy còn sống, sao anh không gặp mà chất vấn. Bây giờ người ta đã chếc, anh còn muốn ghen tị với họ nữa sao?"
Bùi Dữ im lặng hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói:
"Nghênh, ý anh không phải vậy... thể trạng của em không được tốt, hãy bình tĩnh lại."
9.
Vì tôi không chịu xin lỗi Bùi Niệm nên Bùi Dữ lạnh lùng với tôi coi như trừn.g ph.ạt.
Tôi dành thời gian cả ngày ở văn phòng và chỉ ở nhà tầm hai giờ mỗi ngày, còn Bùi Dữ thì đưa Bùi Niệm đi shoping và chơi bời khắp nơi.
Hiển nhiên phản ánh rất rõ ràng là chúng tôi sống cùng nhau nhưng lại là những người xa lạ.
Thành thực mà nói đó là những gì tôi muốn.
Thật không may, tin tức về chiến tranh lạnh giữa tôi và Bùi Dữ đã lan truyền nhanh chóng. Vì vậy, nhà họ Hứa đã gọi chúng tôi về ăn tối.
Nói chính xác thì đó là tiệc Hồng Môn.
Cha tôi rất nóng tính, vừa thấy mặt tôi đã muốn đá,nh, nhưng may mắn là mẹ tôi đã kịp ngăn lại.
Bà ấy là một người mẹ tốt, vừa thuyết phục cha tôi bình tĩnh lại, bà vừa giả vờ ân cần hỏi tôi: “Quan hệ của con với Bùi Dữ không phải luôn tốt sao? Hử?"
Tôi cười khẩy, đi vòng qua họ rồi ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/boi-vi-toi-chua-bao-gio-thich-anh/chuong-3.html.]
"Cũng giống như cha mẹ, trước đây hai người cãi nhau nhỏ ba ngày, lớn năm ngày, con cũng không nói gì, tại sao đến lượt con và Bùi Dữ lại không được cãi nhau?"
Cha tôi chưa kịp thở đã lại lao tới t.át tôi, làm đổ cả bàn.
"Mất dạy! Ai dạy mày cái kiểu nói chuyện với cha mẹ như vậy! Đáng lẽ ngay từ đầu tao nên bắ.n chếc mày!"
Ông ta hung hăng đá.nh.
Tôi cố chịu đựng đau đớn, nhìn sàn nhà ngổn ngang đồ, bao năm qua vẫn chưa từng một lần cảm nhận được chút hơi ấm nào trong ngôi nhà này.
"Hừ, nếu tôi chếc, ông lấy đâu ra ti.ền cứu công ty ?”
Cha tôi muốn đưa tay ra nhưng mẹ tôi đã ngăn ông ta lại: "Nghênh, con đừng nói nữa."
Tôi lùi lại hai bước, nhìn họ, trong lòng cảm thấy xót xa.
"Cha mẹ là loại người gì...
Cha mẹ ở các gia đình khác đều mong con gái mình lớn lên bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc, còn hai người thì sao?
Các người coi tôi là gì?
Tỉnh táo lại đi, cho rằng tôi chính là công cụ để suốt đời hy sinh vì lợi ích của các người sao?”
10.
Tôi có một người em trai sinh đôi.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích và điểm số của tôi đều hơn nó nhưng cha mẹ lại chỉ quý mến nó và đối xử tệ bạc với tôi.
Khi tôi tám tuổi, họ gửi tôi đến nhà họ Bùi để làm vợ đính ước từ bé của Bùi Dữ.
Nhưng Bùi Niệm luôn ức h.i.ế.p tôi, Bùi Dữ không quan tâm đến tôi.
Tôi không vui chút nào khi ở nhà họ Bùi.
Lúc đó tôi còn quá nhỏ và luôn tự thuyết phục mình rằng nhất định cha mẹ tôi phải có nỗi khổ riêng nên mới làm điều này.
Mãi sau này tôi mới nhận ra rằng rõ ràng là họ trọng nam khinh nữ, họ chỉ coi tôi như một công cụ để lấy lòng nhà họ Bùi.
Trong mơ bọn họ luôn muốn gả tôi cho Bùi Dữ, sau đó sẽ được mang danh là thông gia vớ nhà họ Bùi, từ đó sẽ có thêm nhiều lợi ích.
Tuy nhiên, ba năm trước đã xảy ra một tai nạnn làm phá hủy mọi kế hoạch của họ.
Tôi đã suýt mất mạng, trở về từ cõi chếc trong hình dạng hốc hác.
Họ thấy tôi vô dụng liền muốn đuổi về quê.
Bởi vì: “Nhà họ Hứa không chứa chấp kẻ vô dụng.”
May mắn thay, tôi đã chuẩn bị trước và dành hết tiề,n tiết kiệm để đi du học cũng cắt đứt liên lạc với gia đình.
Cho đến khi việc kinh doanh của nhà họ Hứa gặp khó khăn, cần một số tiề.n lớn để giải cứu, họ lại nghĩ đến tôi…
"Nguồn vốn của nhà họ Bùi không ít, số tiềnn đó đối với nhà họ chỉ là một giọt nước trong thùng. Các người không cần phải lo lắng rằng cuộc cãi vã của tôi với Bùi Dữ sẽ dẫn đến việc nhà họ Bùi rút vốn. Họ sẽ không làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Về phần em trai...hehe, tôi rất tò mò phải mất bao nhiêu mới đủ cho đứa con ngoan của hai? Chúc nó sớm phá sản và giải thể, còn các người thì thành người vô gia cư."
"Sói mắt trắng! Sói mắt trắng!" Cha tôi tức giận chỉ vào mặt tôi mà mắng.
Tôi cười khẩy: “Ông đã không coi tôi là con gái thì sao còn nhờ tôi chăm sóc?”
11.
Đã tốn quá nhiều sức lực khi tranh cãi với người nhà.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Hứa, tôi liền cảm thấy choáng váng, chân như dẫm trên mây bồng bềnh.
Cố đi được hơn trăm mét, cảm giác khó chịu càng ngày càng lớn.
Tôi gắng sức lấy điện thoại di động ra, nhưng hoàn toàn không liên lạc được với Bùi Dữ.
Lúc này, có lẽ hắn đang đi cùng Bùi Niệm.
Sự thất vọng và khó chịu như một cái tá t đá nh thẳng vào mặt tôi.
Tôi nghiêng đầu ngất lịm.
Trước khi bất tỉnh, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang lao về phía mình. Đỡ lấy tôi.
12.
Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Khâm, anh ấy đã ôm tôi như thế này.
Kỳ nghỉ hè năm đó, khi ông bà Bùi đi công tác, tôi được cha mẹ chở đến nhà họ Bùi để làm quen với Bùi Dự.
Bùi Niệm từ nhỏ đã không thích tôi, cô ta đã ném cặp sách của tôi ra ngoài khi Bùi Dự đi vắng.
Ngoài cửa sổ tầng ba có một cái cây cao, chiếc cặp sách tình cờ bị treo trên cây đó.
Người hầu trong nhà họ Bùi đều coi thường tôi, tôi thì bướng bỉnh không chịu nhờ giúp đỡ nên đành mang ghế tới.
Nhưng nó cao quá, vừa nhón chân tới góc cặp sách, trọng tâm của tôi liền không ổn định và ngã sấp xuống.
Thay vì cơn đau như dự kiến, chỉ có tiếng rên rỉ nghèn nghẹt ở bên dưới.
Bùi Khâm đỡ tôi dậy, xoa mông, rồi giả vờ vẫn ổn, trêu chọc: “Có phải con gái thành phố như bạn đều thích trèo cây không?”
Đó là lần đầu tiên Bùi Khâm đến chơi nhà họ Bùi.
Khi mẹ của Bùi Khâm qua đời vì bạo bệnh, cha của Bùi Dữ liền gửi anh ấy về quê để người nhà chăm sóc.
Sau đó, ông ta tái hôn, sinh ra một đứa con trai và nhận nuôi thêm Bùi Niệm mà coi như không có đứa con trai tên Bùi Khâm ấy.
Mãi đến khi Bùi Khâm học cấp ba, anh ấy mới được đón về.
Lúc đầu tôi không biết điều đó và cứ tưởng anh ấy là họ hàng của nhà họ Bùi.
Sợ làm mất lòng gia đình họ vì điều này, tôi đã rối rít cảm ơn rồi vội vàng bỏ chạy.
Mãi sau này tôi mới nhận ra Bùi Khâm cũng giống tôi, cả cha lẫn mẹ đều không yêu quý.
Anh ấy là người dư thừa nhất và là người tốt nhất trên thế giới.
***
Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh đều là mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Tôi bối rối nhìn xung quanh, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng mà mình đã nhìn thấy trước khi ngất đi.
Y tá hiểu ý, chỉ ra cửa: "Cô đang tìm người tốt bụng đã đưa cô đến đây à? Anh ta vừa rời đi."
Tôi vội đuổi theo ra ngoài nhưng không tìm thấy anh ấy.
Cứ như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này và không ai còn nhớ anh ấy trông như thế nào.