Bỏ lỡ - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:50:02
Lượt xem: 571
Trấn an Triệu Quy Viễn xong, ta lại nhìn Bùi Thời, không biết hắn tới đây làm gì.
Sắc mặt Bùi Thời buồn bực, ánh mắt như đuốc nhìn ta kéo tay Triệu Quy Viễn.
Nhận thấy ánh mắt của Bùi Thời, ta ý thức được tay ta đang kéo tay Triệu Quy Viễn, giống như bị bỏng một chút, vội vàng buông lỏng ra.
Ánh mắt Bùi Thời trong nháy mắt trở nên nhu hòa, nhìn về phía ta.
Ta hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”
“Đến tìm nàng.”
Ánh mắt hắn lóe lên, có thêm vài thứ khiến ta khó hiểu.
Ta nhìn kỹ Bùi Thời mới phát hiện, dáng vẻ hắn dường như mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt thâm quầng, thân thể nhìn giống như cũng gầy yếu hơn trước một chút.
Đến tìm ta? Đã hoà ly, tìm ta làm gì?
Triệu Quy Viễn lại nghiêng người, che khuất hơn phân nửa ta, khiến ta chỉ có thể nhìn thấy một bên góc áo Bùi Thời.
Ta đưa tay đẩy Triệu Quy Viễn nhưng cũng đẩy không nổi, bất lực bước sang một bên hai bước, để hắn không cản trở ta, sau đó hỏi Bùi Thời: “Tìm ta có chuyện gì?”
Bùi Thời bước về phía trước một bước, bước chân cũng có chút vô hồn: “Không phải, ta tìm nàng, là chuyện của ta và nàng, ta...”
Còn chưa nói xong, hắn giống như là có chút mê mang, thân thể nhẹ lắc lư một chút, Trần Dư vội đỡ lấy nói: “Phu nhân, đại nhân vì tìm người, đi suốt đêm, thân thể chịu không nổi, hay là để cho đại nhân đi vào nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.”
Ta rất khó hiểu, không phải chuyện trong nhà mà là ta và hắn? Ta và hắn còn có chuyện gì để nói?
Bùi Thời tựa hồ còn muốn nói gì đó, ta ngăn cản hắn. Ta cũng nhìn ra hắn mệt mỏi, không hỏi nữa, bảo Trần Dư dìu hắn vào nhà trọ nghỉ ngơi trước.
Trần Dư gọi ta là phu nhân, ta cũng không phản bác, nghĩ thầm có thể mượn gió đông Bùi Thời này để Triệu Quy Viễn đừng nhớ đến ta nữa.
Đang suy tư, lại chợt cảm thấy như có gai đ.â.m sau lưng, Triệu Quy Viễn nhìn chằm chằm ta, hỏi: “Phu nhân? Nàng không phải đã hoà ly rồi sao?”
Dứt lời, khịt mũi một cái.
?? Ta nhớ rõ chưa từng nói qua chuyện của ta với Triệu Quy Viễn, làm sao hắn biết được?
Triệu Quy Viễn cười khẽ: “Đang suy nghĩ làm sao ta biết sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bo-lo/9.html.]
Ta nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Nàng và bọn Tiểu Mặc nói chuyện chưa từng tránh ta, làm sao ta không biết.” Ngữ khí hắn có chút đắc ý.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lúc này, Tiểu Mặc từ nhà trọ đi ra gọi ta vào, nói là nơi này có phòng trống, vừa vặn đủ.
Ta trả lời xong liền muốn đi vào, Triệu Quy Viễn lại ngăn ta lại nói: “Nàng xem, ta đẹp trai, so với hắn cũng không kém, nàng cũng không được ăn cỏ quay đầu.”
Nói xong, không đợi ta đáp, hắn liền đi vào.
Trong lòng ta rối bời, việc Triệu Quy Viễn còn chưa giải quyết xong, Bùi Thời lại tới, còn nói mấy lời lập lờ nước đôi kỳ quái, ra ngoài giải sầu mà càng lúc càng loạn.
12
Triệu Quy Viễn và Bùi Thời giống như trời sinh không hợp, vừa thấy mặt liền hừng hực lửa. Ta đối với việc này cũng rất bất lực.
Buổi tối, ta rục rịch muốn đi chợ đen Cát Thành xem một chút, xem được rồi lúc trở về cũng có thể khoác lác cùng các tỷ muội.
Ta vốn không muốn mang Triệu Quy Viễn đi cùng, nhưng hôm nay hắn hết sức dính người, lúc nào cũng ở cùng một chỗ với ta, ta muốn bỏ qua hắn cũng không có cách nào.
Bất đắc dĩ mang theo hắn, sắp sửa ra cửa thì Bùi Thời lại đúng lúc từ trong y phòng đi ra.
Sắc mặt Bùi Thời tốt hơn rất nhiều, không giống dáng vẻ vừa mới gặp mặt đã có thể hôn mê bất tỉnh. Chắc là ở trong phòng nghỉ ngơi không tệ, còn thay đổi y bào.
Là dáng vẻ công tử nho nhã, cài trâm bạch ngọc, quần áo trắng sáng, tay áo thêu tơ vàng, trên đai lưng còn đeo một ngọc bội bạch ngọc.
Tuy hắn luôn luôn đẹp, nhưng trước đây ta cũng chưa từng thấy hắn chú ý như hôm nay, nếu không phải ta đã quen nhìn hắn, e là cũng sẽ bị hắn làm cho chói mắt.
Bùi Thời gọi ta lại, biết ta muốn đi chợ đen, cũng muốn đi cùng ta.
Triệu Quy Viễn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nhắc tới cái gì đó, ta vừa nhìn hắn, hắn liền dừng lại, chỉ hừ một tiếng, sau đó quay đầu đi. Lại cáu kỉnh như một tiểu cô nương, trong nháy mắt ta cảm giác có chút đau đầu.
Bùi Thời muốn đi, ta lại không có lý do gì không cho người ta đi, sẵn dịp trên đường có thể hỏi hắn rốt cuộc tìm ta làm gì.
Nhưng dáng vẻ chướng mắt nhau của hai người bọn họ cũng quả thực làm cho ta có chút không biết phải làm thế nào cho phải.
Trên đường đi của chợ đen, người đến người đi rất là ồn ào, chuyện với Bùi Thời đành phải nói sau vậy.