Bỏ lỡ - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:49:14
Lượt xem: 537
Tói đó, ta đi ngủ sớm. Ngay khi buồn ngủ, một âm thanh khó chịu như gió thổi vỡ thuỷ tinh lọt vào tai ta. Ta đoán là người nào đó đang sửa đồ, hẳn là không bao lâu nữa sẽ yên ổn. Nghĩ như vậy, ta lại nhịn trong chốc lát, núp ở trong chăn che lỗ tai.
Ai ngờ âm thanh này hồi lâu cũng không biến mất, ngược lại càng lúc càng khó nghe, ta có chút tức giận, chẳng lẽ tối nay tính không cho người ta ngủ sao?
Vì thế ta liền đứng dậy, khoác lên người một chiếc áo choàng thật dài che đến chân, đẩy cửa ra muốn đi ra ngoài xem là người nào quấy nhiễu giấc mộng đẹp người khác.
Lúc ta đẩy cửa, thấy một gian phòng cách đó không xa cửa cũng được đẩy ra, một tiểu cô nương xinh đẹp đi ra. Vẻ mặt cô nương kia cũng rất tức giận. Xem ra, hẳn là cũng tìm nơi phát ra âm thanh giống như ta.
Nàng cũng nhìn thấy ta, liền nói đi cùng ta. Hai chúng ta đi theo hướng phát ra thanh âm này, tới trong tiểu viện của nhà trọ.
Lại thấy được Triệu Quy Viễn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn mặc một thân áo bào tơ tằm màu trắng, bên trong áo bào lộ ra viền hoa dâm bụt chạm rỗng màu bạc, góc áo còn thêu hoa văn lá trúc có chút lịch sự tao nhã.
Bộ quần áo này, phối hợp với dáng vẻ tuấn lãng vô song của hắn, ai nhìn mà lại không cảm thán, đúng là một lang quân tuấn tú.
Mấy ngày nay ta đã quen nhìn dáng vẻ khoe khoang của hắn trước mặt ta nên cũng không động tâm lắm. Ngược lại tiểu cô nương tên Quý Tô Tô bên cạnh ta, nhìn thoáng qua liền ngơ ngác ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn Triệu Quy Viễn, trên mặt cũng đỏ ửng.
Triệu Quy Viễn thấy ta, liền đi tới, trên mặt lộ ra chút tủi thân, nói: “Sao giờ nàng mới tới đây, ta ở chỗ này thổi tiêu hơn nửa ngày rồi.”
Ta như tỉnh ra, thanh âm khó nghe vừa rồi đúng là hắn phát ra.
Ta ngại nói thẳng hắn thổi khó nghe, liền uyển chuyển nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi thổi tiêu.”
Hắn có chút kiêu ngạo, nói: “Ta chỉ học nửa ngày, đã học được. Tiểu sư phụ còn khen ta rất có năng khiếu, nói ta có thể tự mình học được, sau này không cần đến chỗ hắn học nữa.”
Trong lòng ta nghĩ có lẽ là tiểu sư phụ kia chê hắn thổi quá khó nghe, dạy không thành tài nên mới nói khéo đuổi hắn đi, hắn lại cho là thật.
Ta nhất thời cũng có chút do dự, không biết có nên nói cho hắn biết chân tướng hay không. Lại nghe hắn nói: “Nàng có nghe ra ta thổi cái gì không?”
Cái này thật sự làm khó ta, thật đúng là nghe không ra là khúc nhạc gì, ta do dự nói: “Khúc nhạc này của ngươi nghe không giống ai, chẳng lẽ là khúc nhạc ngươi tự nghĩ ra?”
Triệu Quy Viễn liếc ta một cái, ta dường như nhìn thấy sự ghét bỏ từ trong đôi mắt kia. Sau đó liền nghe hắn nói: “Là Phượng Cầu Hoàng, haizz, sao nàng không hiểu, hôm khác ta dạy nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bo-lo/6.html.]
Thần sắc ta cứng đờ, nghĩ thầm, cái này cũng không cần.
Quý Tô Tô lúc này mới lấy lại tinh thần, ấp úng nói: “Tang Tang tỷ tỷ, đây là phu quân của tỷ.”
Ta vừa định nói không phải, Triệu Quy Viễn lại đột nhiên đứng về phía ta, nói: “Đúng vậy, ta là phu quân của nàng ấy, mấy ngày trước nàng ấy giận ta, ta đang nghĩ cách dỗ dành nàng.”
Lời này nói thuận miệng như thế, không biết hắn đã nói với người khác mấy lần.
Vẻ mặt Quý Tô Tô có chút tiếc hận, nói với ta: “Vậy ta không quấy rầy hai người nữa”, sau đó nàng ấy liền đi.
Ta nhìn dáng vẻ Quý Tô Tô có ý tứ với hắn, liền khuyên nhủ hắn: “Cô nương này có chút thích ngươi, sau này ngươi đừng nói như vậy, chẳng phải là tự hủy nhân duyên sao.”
Triệu Quy Viễn hừ một tiếng, nói: “Nàng còn chưa khen ta, ta ở chỗ này thổi Phượng Cầu Hoàng cho nàng đã lâu, miệng đã thổi đến tê dại.”
Ta ngại nói với hắn, chỉ nói ở trong lòng: Khen ngươi cái gì? Khen ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta sao? Hay khen ngươi thổi khó nghe?
Ta có chút mệt mỏi, uyển chuyển nói: “Ngươi xem, đêm đã khuya, buổi tối còn hơi lạnh, ngươi cũng mau về nghỉ ngơi đi.”
Triệu Quy Viễn nói ta là lo cho hắn, sợ hắn cảm lạnh, mới thúc giục hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Ta nhất thời quá buồn ngủ, cũng lười phản bác hắn, thầm nghĩ mau trở về phòng.
9
Sau khi Triệu Quy Viễn làm ô nhiễm lỗ tai của ta hai ngày, vết thương trên người mấy thị vệ của ta cũng không còn nhiều lắm, chúng ta liền chuẩn bị lên đường.
Một ngày trước ta đã bàn bạc với Tiểu Mặc và đám thị vệ, chuẩn bị ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng lén xuất phát, bỏ rơi tên Triệu Quy Viễn này.
Vốn tưởng rằng biện pháp này của ta ông trời cũng không biết, ai ngờ không chú ý lại để cho tiểu nhị nhà trọ nghe được.
Triệu Quy Viễn là một người hào sảng trượng nghĩa, ở nhà trọ mấy ngày nay, từ ông chủ đến đại nương bán hoa trước cửa nhà trọ đều có chút yêu thích hắn. Vả lại bọn họ đều cho rằng ta là một tiểu nương tử đang nổi giận với phu quân.