Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bỏ lỡ - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:48:11
Lượt xem: 696

Bùi Thời không chút cố kỵ, hung hăng dùng đinh đóng từng câu từng chữ này trong lòng ta.

 

Ta nhất thời cảm thấy thân thể của ta dường như đã không phải là của mình, ta hình như đã tiến lên cho hắn một cái tát, sau đó chạy về trong phòng của ta.

 

Trong lúc hoảng hốt, nghe thấy có người không ngừng gõ cửa, còn gọi tên ta.

 

Ta có khóa trái cửa không, hình như vậy.

 

Ta nghe thấy mình nói với bên ngoài bằng một giọng khàn khàn, đầy tiếng khóc: “Ta muốn ở một mình một chút.”

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Thì ra là như vậy? Là ta tự cho mình đúng, là ta làm điều thừa, đúng là ta hại hắn.

 

Cửa bị mở ra, Bùi Thời chạy vào, trong ánh mắt chứa đầy kích động.

 

Ta không biết hắn hoảng hốt cái gì.

 

Hắn tiến lên ôm chặt lấy ta: “Ta mới vừa uống say, nói mê sảng.”

 

Ta không để ý tới hắn, hắn liền vuốt tóc ta, gọi tên ta hết lần này đến lần khác, “Tang Tang, Tang Tang.”

 

Sau khi gọi vài tiếng, hắn vùi đầu vào cổ của ta, ta chỉ cảm giác được sự mát lạnh xẹt qua trên cổ.

 

Hắn khóc. Đúng vậy, ta hại hắn thảm như thế, hắn nên khóc.

 

5

 

Hắn ôm ta thật chặt hồi lâu, giống như người rơi xuống nước vớ được một khúc gỗ trôi, hắn nói: “Tang Tang, nàng đừng như vậy, ta khó chịu, ta thật sự rất khó chịu. Ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ lập gia đình với nàng, ta, không phải ta trách nàng, ta là tự trách chính mình, ta chỉ là không cam lòng vì cái gì mà ta và nàng ấy bỏ lỡ nhau. Vừa rồi ta say, thần trí không rõ nên hồ ngôn loạn ngữ. Ngày đó nàng cứu ta, trong lòng ta chỉ có cảm kích, chưa bao giờ oán hận.”

 

Nghe hắn nói những lời này, ta chỉ cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, một năm qua, làm sao ta chưa từng oán mình chứ. Vô tình chia rẽ hắn và Nhị muội muội nên vẫn giấu sự hổ thẹn ở trong lòng, đè ở đáy lòng, đè đến mức ta không thở nổi.

 

Ngay cả tình yêu ta dành cho hắn cũng chưa bao giờ dám trực tiếp biểu đạt.

 

Hắn và ta chung giường nhưng chưa từng chạm qua ta, chứng kiến tình cảm thắm thiết của hắn dành cho Nhị muội muội, tình cảm của ta đối với hắn cũng khiến ta xấu hổ không chịu nổi.

 

Một năm qua, hắn và ta đều tự ẩn nhẫn, hôm nay chẳng qua là lấy đại hôn của Nhị muội muội là cái cớ để bộc phát.

 

Ta đẩy Bùi Thời ra, nói: “Ta muốn đến chùa Thu Sơn ở lại.”

 

Đột nhiên rất muốn gặp mẫu thân, ta không muốn đối mặt với bất cứ cái gì nữa, ta hiện tại chỉ muốn mẫu thân ôm ta một cái, nếu như có thể ngủ trong lòng mẫu thân ngủ một giấc thì không gì có thể tốt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bo-lo/3.html.]

 

Thần sắc hắn ưu sầu, nói muốn đi cùng ta, ta cự tuyệt, hắn đi làm cái gì? Nhìn trộm sự chật vật của ta sao?

 

Sau khi nhìn thấy mẫu thân, ta muốn nhào vào trong n.g.ự.c bà kể ra sự tủi thân của mình với bà nhưng lại cảm thấy xa lạ, đứng nguyên tại chỗ.

 

Ta nhất thời cảm thấy ta dường như vẫn luôn chỉ có một mình.

 

Nội tâm ta tựa như trên sa mạc hoang vu chỉ còn lại một gốc cây nhỏ, không có người tưới nước mà c.h.ế.t héo.

 

Hai má đột nhiên cảm thấy ướt sũng, giơ tay sờ sờ, thì ra là ta lại khóc.

 

Mẫu thân có chút luống cuống, bà tiến lên ôm lấy ta, dùng khăn lau nước mắt cho ta, lại cực dịu dàng hôn trán ta một cái.

 

Ta cảm thấy trán của mình dường như có một ái lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, hoang mạc trong lòng đón một trận mưa xuân làm ta nhộn nhạo.

 

Ta ôm lấy mẫu thân, níu lấy quần áo bà, khống chế không bật lên tiếng khóc lớn, như là muốn mang sự tủi thân tận đáy lòng mấy năm nay để khóc ra.

 

Mẫu thân càng luống cuống, bà nhẹ nhàng vỗ lưng ta, vuốt ve tóc ta, không hỏi ta vì sao mà khóc, chỉ dùng thanh âm dịu dàng cực kỳ nói: “Mẫu thân ở đây, Tang Tang đưng khóc, Tang Tang đừng khóc.

 

Ta nghe giọng nói dịu dàng của mẫu thân, trong lòng càng thêm tủi thân, càng khóc khó có thể kiềm chế.

 

Khóc mệt mỏi, ta ghé vào trong lòng mẫu thân ngủ thiếp đi.

 

Sau khi ta ở trong chùa tám chín ngày, Bùi Thời tới đón ta, ta chưa từng nói chuyện giữa ta và Bùi Thời với mẫu thân, nhưng mẫu thân hình như đoán được điều gì.

 

Nhìn thấy Bùi Thời, mẫu thân không cho hắn một cái sắc mặt tốt.

 

Trước khi đi, mẫu thân nói: “Không cần đè nặng mọi chuyện trong lòng, mẫu thân hy vọng Tang Tang có thể tùy ý tùy hứng một chút.”

 

Ta nhất thời giật mình, từ trước đến nay người bên cạnh đều chỉ nói: “Tang Tang, phải hiểu chuyện một chút. Đã lớn như vậy rồi, không nên tùy hứng.”

 

Lần đầu tiên nghe được lời nói để ta tùy hứng một chút.

 

Ta cười trả lời: “Được.”

 

Trên đường trở về, Bùi Thời muốn kéo tay ta, ta né tránh.

 

Hắn nói ta không ở đây mấy ngày nay, mọi chuyện hắn đều làm không tốt, luôn nhớ tới ta, luôn có thể hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng của ta, lúc ăn cơm, lúc ngủ, bao gồm cả lúc lên triều.

 

Loading...