Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bồ Công Anh Bất Tử - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:58:31
Lượt xem: 1,923

Em gái tôi rất muốn đi.

Mấy năm nay, tình trạng chảy m.á.u chất xám ở huyện rất nghiêm trọng.

Nhiều giáo viên giỏi đã bị các trường tốt ở thành phố và tỉnh lôi kéo đi.

Tỷ lệ trúng tuyển của trường cao trung số 1 ở huyện đang giảm dần qua từng năm.

Cha mẹ tôi rất do dự.

Nói cho cùng vẫn là vấn đề tiền bạc.

Tôi tranh thủ về nhà một chuyến, mang ra năm nghìn tệ.

"Tất nhiên là nên đến trường ở tỉnh. Điểm xuất phát càng cao, bậc thang mà Tiểu Thu có thể nhảy lên càng cao, cuộc sống sau này sẽ càng tốt."

Tôi đã đi rất nhiều đường vòng, chỉ mong em gái có thể thuận buồm xuôi gió, tránh được bất kỳ lựa chọn sai lầm nào.

Mẹ tôi có chút khoe khoang, nói rằng tôi có thể chi trả học phí cho em gái.

Bà nội và bác gái đều rất ngạc nhiên.

Xét cho cùng, tôi vẫn còn đang đi học, chỉ dựa vào công việc bán thời gian thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ.

Ngày hôm sau, trong làng đã có tin đồn, nói rằng tôi mỗi tối đều ra ngoài ăn chơi lêu lổng, kiếm tiền không sạch sẽ.

Tối hôm đó ăn cơm xong, mẹ ấp úng hỏi tôi: "Hạ Hạ, con sẽ không thực sự làm bậy ở thành phố đúng không?"

"Nhiều tiền như vậy, con là một sinh viên, làm sao có thể kiếm được chứ!"

Tôi tức đến mức đầu sắp nổ tung.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Những người trong làng nói nhảm cũng được đi, nhưng bà ấy là mẹ của tôi, sao cũng có thể nghi ngờ tôi như vậy.

Tôi đã chất vấn bà ấy một lần.

Cha mắng tôi: "Mẹ con cũng chỉ là lo lắng cho con thôi mà, đọc nhiều sách như vậy, là để dạy con cách nổi nóng với cha mẹ sao?"

Ngày hôm sau, tôi đứng ngoài sân nhà bác gái, nói móc: “Tôi đi làm ca đêm, không phải đi chơi bời lêu lổng. Có những người cả đời chưa từng ra khỏi huyện, chắc còn không biết làm ca đêm là gì đâu nhỉ!"

"Có thời gian đi buôn chuyện khắp nơi, không bằng kiếm tiền cho con trai lấy vợ đi."

Bác gái suýt chút nữa tức chết.

Tôi khuyên cha mẹ đến thành phố kiếm sống.

Thành phố càng lớn, cơ hội càng nhiều.

Bạn của quản lý chúng tôi đã nhận thầu một căng tin trường đại học, đang tuyển dụng.

Nhưng bà nội kiên quyết phản đối, chửi bới ầm ĩ.

Nói cha là đứa con bất hiếu, kẻ vong ân bội nghĩa.

Nói ông ấy là đồ ngu ngốc, vì hai đứa con gái dù sao cũng sẽ đi lấy chồng, mà bận rộn cả đời, cuối cùng cũng chẳng được gì.

Nói ông ấy không quan tâm đến dòng họ.

Mấy đứa cháu trai đến giờ vẫn chưa lấy vợ, ông ấy cũng không giúp đỡ gì.

Cha lùi bước rồi.

Ông nhấp ngụm rượu ngũ cốc: "Thôi bỏ đi, lên tỉnh rồi thì đất ở nhà cũng chẳng trồng trọt được nữa. Dù sao thì giờ con cũng lớn rồi, cũng có năng lực rồi. Sau này chuyện học hành của Thu Thu, con có thể giúp đỡ một tay, cha với mẹ con vất vả cả đời, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Cha à, con biết cha với mẹ rất vất vả.

Nhưng năm nay cha mới chỉ hơn bốn mươi tuổi.

Còn con, vẫn chỉ là một sinh viên đang đi học thôi.

Nhưng tôi không thể yêu cầu cha mẹ phải phấn đấu, chỉ có thể tự thúc ép bản thân mà thôi.

Cũng là lúc đó tôi mới hiểu, một cô gái muốn vươn lên thật khó khăn biết bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bo-cong-anh-bat-tu-figy/chuong-11.html.]

Bởi vì sẽ có vô số bàn tay kéo bạn xuống.

Những người thân đáng lẽ nên ủng hộ và động viên bạn, đôi khi lại trở thành gánh nặng lớn nhất của bạn.

May mắn là ở trường cấp ba có thể ở nội trú.

Vào những ngày cuối tuần được nghỉ, tôi sẽ bắt xe đến Hà Tây để gặp em gái.

Năm hai đại học có nhiều môn chuyên ngành hơn, tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi chuyên ngành bậc 4, còn phải đi làm thêm, bận rộn hơn trước nhiều.

Thành phố lớn quả là nơi nhân tài hội tụ.

Em gái tôi thi giữa kỳ, vừa đủ lọt vào top 100 của khối.

Hôm đó, tâm trạng con bé đặc biệt sa sút.

“Chị ơi, em thật sự đã cố gắng hơn trước rất nhiều."

Tôi xoa đầu cô bé 16 tuổi: "Bây giờ em cũng đã hiểu được cảm giác của chị rồi."

"Đây chính là cuộc sống của những người bình thường."

Tôi thở dài, "Không có gì là dễ dàng có được, chúng ta phải nỗ lực hết mình, không bao giờ được lười biếng, nếu không sẽ bị chìm nghỉm giữa dòng người."

Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trẻ trung non nớt của cô bé.

Tôi nhìn về phía mặt trời đang lặn: "Thu Thu à, nhưng đây chính là ý nghĩa của sự cố gắng của chúng ta."

"Hãy tận hưởng cảm giác không ngừng vươn lên, nỗ lực vượt qua giới hạn của bản thân. Thu Thu, chị tin em làm được."

Mỗi lần vượt qua giới hạn, chúng ta sẽ nghe thấy tiếng 'rắc rắc'.

Đó là sự tan vỡ của chúng ta, nhưng cũng là sự tái sinh.

Chúng ta nỗ lực, để một ngày nào đó khi nhìn lại, có thể không chút hối tiếc mà nói: "Tôi đã cố gắng hết sức, tôi không hối hận."

Mùa đông năm ấy, vài chuyện đã xảy ra.

Hương Hương ly hôn.

Đứa bé ở lại với chồng cũ.

Cô ấy mới hai mươi tuổi, trên sổ hộ khẩu vẫn ghi là chưa kết hôn.

Nhưng cô ấy đã trải qua một cuộc hôn nhân không có tương lai, cả người trở nên héo mòn.

Em gái tôi thi cuối kỳ, lọt vào top 50 của khối.

Anh họ cả cuối cùng cũng phải đi xem mắt.

Không nhà, không xe, không công việc ổn định, bị chê bai đủ đường.

Cuối cùng cũng quyết định lấy một người hơn anh ta hai tuổi.

Bên nhà gái đòi sáu vạn tám lễ hỏi, còn phải có ba món vàng.

Lần này bác gái không dám hó hé nửa lời, sợ lại kén cá chọn canh, con trai ế vợ mất.

Hai bên quyết định đính hôn vào mùng sáu tháng giêng, tìm hiểu một năm, cuối năm cưới.

Tôi ghét bác cả, cũng không thích anh họ cả.

Nhưng anh ấy muốn cưới thì cứ cưới, tôi cũng không thể ngăn cản.

Dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

Nhưng tôi vẫn còn quá ngây thơ.

Đêm giao thừa, chúng tôi cùng nhau tụ tập ở nhà bác cả ăn bữa cơm tất niên.

Hai cô cũng được gọi về.

Lần này bác gái lại rất tích cực, tất cả các món ăn đều do bà ta chuẩn bị, tôi còn tưởng bà ta đã thay đổi tính nết, ai ngờ lại là có việc nhờ vả.

Ăn được một nửa, bà lên tiếng: "Thằng cả sắp đính hôn, các cô các chú cũng phải góp một phần sức. Không thể để dòng dõi nhà họ Trịnh đứt đoạn trong tay chúng ta được, nếu không sau này làm sao còn mặt mũi gặp tổ tiên? Đại Nhu, Tiểu Nhu, mỗi đứa góp năm nghìn. Kiến Quân, cậu là chú, sau này còn phải nhờ cháu trai bưng chậu nước, cậu góp hai vạn!"

Loading...