Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Biệt Cửu Ca - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-10-20 23:39:50
Lượt xem: 6,406

 3. 

 

“Nàng nhìn thấy ta” thiếu niên cất tiếng, giọng chắc nịch. 

 

Ta lập tức dời ánh mắt, lắc đầu như con ch.ó nhỏ: “Không thấy, không thấy gì hết.” 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hoắc Nam Thần nhẹ nhàng lướt đến trước mặt ta, ngón tay lạnh lẽo và trong suốt đưa ra định véo má ta, nhưng lại xuyên thẳng qua. 

 

Hắn “chậc” một tiếng đầy bất mãn, rồi cúi người, dùng làn hồn khí lạnh lẽo bao lấy thân thể ta đang ngồi bên mép giường. 

 

“Không thấy ta, sao lại nghe được tiếng ta?” 

 

Ta vội bịa chuyện: “Hả? Ta có nói gì sao? Chắc là đang tự nói chuyện một mình thôi.” 

 

Hoắc Nam Thần bật cười vì tức: “Nàng là Biệt Quan Quan, đúng không? Đêm nay tiểu gia sẽ vào báo mộng cho mẫu phi.” 

 

Ta: “…” 

 

Xin ngài đừng nhỏ nhen vậy, có gì từ từ nói. Người trẻ trêu đùa nhau cũng là lẽ thường, đâu cần phải gọi trưởng bối ra xử lý. 

 

*

 

Sau nửa tuần trà, ta ngồi xếp bằng trên giường. Trước mặt ta chính là Hoắc Nam Thần với vẻ mặt nghiêm nghị. 

 

Chính xác hơn, đây là hồn phách của Hoắc Nam Thần. 

 

Hắn rơi vào trạng thái hôn mê là vì bị kẻ nào đó hạ chú, khiến hồn phách rời khỏi thân xác, bay bạt khắp nhân gian mà không thể quay về. Tình trạng này gọi là ly hồn. 

 

Nghe ta giải thích xong, Hoắc Nam Thần khẽ nhíu mày: “Nàng tên Biệt Cửu Ca, phải không? Nàng là người được thay thế để gả qua đây?” 

 

Ta gật đầu: “Nói chính xác hơn, là bị kế mẫu và kế tỷ của ta đánh ngất rồi nhét vào kiệu hoa.” 

 

Dù ta biết rõ mọi chuyện từ đầu, nhưng phải nói như thế để tránh rắc rối về sau. 

 

Nếu sau này Hoắc Nam Thần tỉnh lại và truy cứu, hắn sẽ chỉ trút giận lên ba người kia. Còn ta, một nữ nhi vô tội, chắc chắn sẽ được tha thứ. 

 

Hoắc Nam Thần trầm tư một lúc rồi hỏi tiếp: “Tại sao nàng có thể nhìn thấy ta?” 

 

 4. 

 

Ta xoa mắt, trong lòng thầm than mệt mỏi. Sáng nay bị gọi dậy sớm để trang điểm, dù chẳng phải tự tay làm gì nhưng cả ngày quay cuồng bận rộn còn mệt hơn ba ngày ròng rã bắt quỷ dữ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/biet-cuu-ca/phan-2.html.]

Ta ngả người xuống giường, vừa định kéo chăn đắp, Hoắc Nam Thần đã lướt tới đè lên chăn, bộ dạng nhất quyết không chịu bỏ qua nếu chưa nhận được câu trả lời. 

 

“Ngài để ta nằm nói, người c.h.ế.t còn có bữa cơm cuối cùng nữa cơ mà” ta duỗi thẳng người, lười biếng than thở. 

 

Hoắc Nam Thần thoáng lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng tránh ra, còn tiện tay thổi tắt ngọn nến bằng một luồng âm phong. 

 

Ta nằm xuống, một bên là thân xác bất động của Hoắc Nam Thần, bên kia lại là hồn phách của hắn. Cảm giác trái ôm phải ấp này khiến ta không khỏi dâng lên chút tội lỗi trong lòng. 

 

“Không được ngủ, nói cho rõ ràng rồi hẵng ngủ.” 

 

Hoắc Nam Thần thấy ta vừa chạm vào giường đã nhắm mắt, lạnh lùng nói rồi vươn tay mở to mắt ta ra. Dù không thể chạm thực thể, nhưng cảm giác lạnh buốt từ hắn khiến ta tỉnh táo hẳn. 

 

“Ngài từng nghe về âm dương nhãn chưa?” Ta ôm chăn, đôi mắt díu lại vì cơn buồn ngủ. 

 

Hoắc Nam Thần nhíu mày sâu hơn: “Thánh nhân không nói về yêu ma quỷ quái.” 

 

Ta nhếch miệng, gắng mở mắt nhìn hắn: “Nhưng ngài bây giờ không phải chính là yêu ma quỷ quái sao?” 

 

Hoắc Nam Thần lập tức cứng họng. 

 

“Ta từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy – quỷ dị hình dạng, yêu ma quấy phá.” 

 

Giọng ta nhỏ dần: “Cha ta mắng ta nói nhảm, kế mẫu bảo ta đem lại xúi quẩy cho gia đình. Năm ta sáu tuổi, họ đuổi ta ra khỏi nhà, chính sư phụ đã đưa ta về đạo quán nuôi dưỡng.” 

 

Hoắc Nam Thần im lặng rất lâu, muốn nói gì đó, nhưng ta đã chìm vào giấc ngủ. 

 

Lâu lắm rồi ta mới có giấc ngủ ngon như vậy, có lẽ giường ở vương phủ thực sự thoải mái hơn chiếc giường gỗ cứng cáp ở khách điếm. 

 

Ta vươn vai, cảm thán người cũng phân ra ba bảy loại, mà giường cũng vậy. Vừa mở mắt, ta đã đối diện ngay với Hoắc Nam Thần đang khoanh tay, bay lơ lửng trước mặt. 

 

“À… đêm qua ngài nói gì nhỉ?” 

 

Ta mơ hồ nhớ hắn đã nói gì đó, nhưng Hoắc Nam Thần lại không thừa nhận. 

 

Hắn giữ vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng đáp: “Tỉnh rồi thì mau dậy rửa mặt, còn phải đi thỉnh an.” 

 

Ta bĩu môi: “Nhìn cái xác nằm trên giường còn dễ chịu hơn.” 

 

Dù sao, vương phủ cũng có lễ nghi riêng. Lời nhắc nhở của Hoắc Nam Thần không sai. 

 

Vương phi phân cho ta hai tỳ nữ hầu cận: Lăng Nguyệt – tỳ nữ thân tín mới đến, và Thu Dung – người trước đây hầu hạ tại viện của Hoắc Nam Thần, vì tay chân nhanh nhẹn nên được cất nhắc làm nhất đẳng nha hoàn cùng Lăng Nguyệt hầu cận ta. 

 

Sau khi tắm gội và chỉnh trang, Lăng Nguyệt giúp ta vấn tóc rồi cùng ta đến chính viện để thỉnh an vương gia và vương phi. 

Loading...