Biết Chừng Mực - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-27 09:17:21
Lượt xem: 1,310
Tôi biết mục đích mà Giang Sở Niên hao tâm tổn trí, thậm chí không tiếc sa thải cả tôi, trợ thủ đắc lực của anh ta,
chính là vì muốn nắm chắc Giang thị trong tay. Bây giờ đứa con riêng kia lên nắm quyền, còn khó chịu hơn là g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.
Tạ Quân Phi bay đến sông Trạm thị sát, giao toàn bộ chi nhánh của Tạ gia ở Kinh Thành cho tôi quản lý.
Giang lão gia vì muốn chuộc lỗi, bèn tổ chức một buổi tiệc rượu ở Giang gia, muốn mời Tạ Quân Phi đến dự.
Nhân tiện còn muốn nhân cơ hội tác hợp Tạ Quân Phi và đứa con riêng của mình, nếu thành công thì đúng là một công đôi việc.
Tôi gửi tin nhắn cho Tạ Quân Phi.
Cô ấy nói bảo tôi mặc bộ đồ cô ấy đặt may cho tôi đến đó, bây giờ bên cô ấy đang đến hồi gay cấn,
Để tránh đánh rắn động cỏ, tốt nhất là để tôi khơi mào mâu thuẫn nội bộ của Giang gia, khiến bọn họ bận rộn đấu đá lẫn nhau, khỏi rảnh rỗi để ý đến chuyện của nhà máy sản xuất giấy.
Tôi vui vẻ nhận lời.
Vì vậy, khi Giang lão gia nhìn thấy người bước xuống từ xe sang trọng của nhà họ Tạ là tôi, thì vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Xét cho cùng, ông ta cũng chưa bao giờ coi trọng tôi.
Trong mắt ông ta, tôi chỉ là một kẻ hám tiền, chỉ cần cho tiền là có thể làm bất cứ chuyện gì.
Bây giờ tôi là phó tổng giám đốc, người có quyền lực cao thứ hai ở chi nhánh của Tạ gia, lại khiến ông ta phải hạ mình nịnh bợ.
Nhìn Giang Sở Niên đứng bên cạnh Giang lão gia, mãi không chịu tiến lên, tôi nhướng mày cười nói:
"Sao vậy, Giang bá phụ đây là không chào đón tôi đến sao?"
Giang lão gia trừng mắt nhìn Giang Sở Niên, nặn ra nụ cười tiến lên:
"Tống tổng nói đùa rồi, chúng tôi sao có thể không chào đón cô được."
"Bên ngoài lạnh lắm, mời cô vào trong."
Tôi mặc bộ váy lễ phục nhỏ mà Tạ Quân Phi tặng, mỉm cười bắt tay Giang lão gia, sau đó bước vào trong.
Tuy xuất thân không cao, nhưng dù sao tôi cũng lăn lộn trên thương trường gần tám năm, sớm đã không còn sự lúng túng khi mới vào nghề, chỉ còn lại sự ung dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/biet-chung-muc/chuong-7.html.]
Vì vậy, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy có ông chủ ở góc kia nghi ngờ hỏi người bên cạnh:
"Đây là tiểu thư nhà ai vậy, sao trước đây tôi chưa từng gặp nhỉ?"
"Có phải Tạ Quân Phi không?"
Vị ông chủ bên cạnh lập tức phản bác:
"Ông hồ đồ rồi? Đây là trợ lý cũ của Giang đại thiếu gia, Tống Tri Hứa đấy! Bây giờ nhảy việc sang Tạ gia làm phó tổng rồi!"
"Ôi chao, vừa rồi tôi còn thấy Giang tổng cúi đầu khom lưng với cô ta đấy."
"Quả nhiên là đừng khinh thiếu niên nghèo."
Khách khứa đến đông đủ, buổi tiệc rượu bắt đầu.
Vị lão tổng trước đây từng hợp tác với tôi nhận ra tôi, mỉm cười bắt chuyện:
"Tống tổng đúng là sự nghiệp thành công, bây giờ trông càng thêm rạng rỡ rồi."
Tôi liếc mắt nhìn Giang Sở Niên ở cách đó không xa, cố tình nói bằng giọng anh ta có thể nghe thấy:
"Đó là đương nhiên rồi, người thay đổi thì sống, cây thay đổi thì chết, bây giờ tôi thăng chức tăng lương, đương nhiên là tràn đầy sức sống rồi."
Vị lão tổng kia cười ha hả, nâng ly cụng ly với tôi, lại nói chuyện hợp tác với Tạ thị.
Bên tôi sôi nổi náo nhiệt, còn bên Giang Sở Niên lại vắng tanh như chùa Bà Đanh.
Giang gia hiện tại rất coi trọng đứa con riêng kia, ngay cả công ty cũng giao cho đứa con riêng vừa tốt nghiệp,
Vì vậy, mọi người đều không nắm được thái độ của Giang lão gia đối với Giang Sở Niên, nên trong bữa tiệc cũng không có ai chủ động bắt chuyện với anh ta.
Nhìn Giang Sở Niên bị cô lập, tôi mỉm cười, lấy một ly rượu từ khay của người phục vụ, thong thả đi đến bên cạnh Giang Sở Niên:
"Nhìn Giang đại thiếu gia sa cơ lỡ vận như vậy, tôi đây trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Anan
Giang Sở Niên bị ánh mắt hả hê trong mắt tôi kích thích, nghiến răng nói nhỏ:
"Tống Tri Hứa, năm đó tôi không nên cứu cô ra khỏi đám người cho vay nặng lãi đó!"
"Đáng lẽ phải để cô c.h.ế.t trong tay đám côn đồ đó, chứ không phải như bây giờ, để cô ân đền oán trả với ân nhân của mình!"