BÍ MẬT ẨN GIẤU SAU BA LẦN TRỌNG SINH - CHƯƠNG 7: KIẾP NÀY MẸ CHỌN TIN TƯỞNG CON
Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:35:30
Lượt xem: 831
Bội Bội dần lớn lên, cũng bắt đầu biết nói dối.
Nhưng có một sự thay đổi lớn, đối tượng bịa đặt của Bội Bội không còn là tôi nữa, mà trở thành bố nó.
Bội Bội rơm rớm nước mắt, uất ức nói: "Bố đánh con, còn không cho con ăn cơm, con sẽ mách mẹ."
Từ khi chồng tôi tự tay chăm con, anh ta đã biết không thể ăn nhiều kem, sẽ bị đau bụng, không thể ăn nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng, không thể cho nhiều đồ ăn vặt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn chính.
Kiếp trước, khi tôi bị Bội Bội vu oan, chồng và mẹ chồng tôi thực sự tin những gì con bé nói là sự thật.
Con gái chỉ cần hơi mè nheo với họ, họ sẽ trách mắng tôi, nói tôi quá hung dữ.
Bội Bội sẽ vì thế mà có được thứ mình muốn, nên con bé nói dối ngày càng thành thạo.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Còn bây giờ, tôi nhìn Bội Bội đang nói dối nói: "Sao bố có thể đánh Bội Bội được?"
"Có phải Bội Bội không ngoan, không chịu ăn cơm ngoan ngoãn không?"
Bội Bội hậm hực bỏ đi.
Giải quyết vấn đề nói dối không phải là dựa vào đánh mắng, mà là để con bé biết rằng, con bé không thể nào đạt được bất cứ lợi ích gì bằng cách nói dối.
Bội Bội lại nài nỉ chúng tôi cho học đàn, tôi và chồng đưa con bé đến cửa hàng nhạc cụ để chọn đàn.
Khi mua đàn, tôi và chồng đã thỏa thuận ba điều với Bội Bội, nếu đã mua đàn thì nhất định phải kiên trì tập luyện. Bội Bội đồng ý.
Kết quả học được vài buổi, Bội Bội lại khóc lóc không muốn đi nữa.
Tôi và Doãn Bình mỗi lần đều dỗ dành con bé, mua đồ ăn vặt cho con bé, đưa con bé đi công viên giải trí, chỉ để khuyến khích con bé đi học.
Cứ như vậy, Bội Bội cũng dần thích nghi với lớp học piano.
Bội Bội tranh giành đồ chơi với bạn ở nhà trẻ, bị cô giáo phê bình, con bé nghiêm túc bịa đặt rằng cô giáo sờ soạng con bé.
Tôi hỏi: "Bội Bội, con nói cho mẹ nghe, cô giáo làm thế nào?"
"Cô giáo vén váy con lên rồi sờ con."
"Là cô giáo nào sờ con?"
"Là cô Tiểu Vũ à? Là cô Văn Văn à?"
Bội Bội lắc đầu.
"Tại sao cô giáo lại sờ con?"
"Ướt."
"Cái gì ướt?"
"Quần áo."
Hỏi mãi, tôi mới hiểu, Bội Bội tranh s.ú.n.g nước với Ninh Ninh, làm ướt người.
Cô Tiểu Vũ lau người cho con bé, con bé mới nói thành cô giáo sờ soạng mình.
Tôi cũng dần phát hiện ra, Bội Bội thực sự không phân biệt được giữa tưởng tượng và thực tế.
Là người lớn, càng nhạy cảm với việc Bội Bội nói dối, Bội Bội sẽ càng hưng phấn khi nói dối.
Tôi nhận ra mình đã trở thành một người mẹ tốt hơn, tôi cố gắng hiểu con, chứ không phải phán xét đúng sai của con một cách võ đoán bằng góc nhìn của người lớn.
Tôi không còn tự dày vò bản thân về việc tôi đã hy sinh bao nhiêu cho Bội Bội, mà càng cảm nhận được hạnh phúc mà con bé mang lại cho tôi từ mối quan hệ mẹ con này.
"Bố ơi, con không ngủ được, có quái vật, con sợ."
Hai kiếp trước, gặp phải tình huống này, tôi luôn ôm Bội Bội vào lòng, ngủ cùng con bé.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt chồng tôi chịu trách nhiệm.
"Có phải con nằm mơ không? Nào Bội Bội, bố đến giúp con đánh quái vật nhé, được không?"
"Được ạ được ạ!" Bội Bội hào hứng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bi-mat-an-giau-sau-ba-lan-trong-sinh/chuong-7-kiep-nay-me-chon-tin-tuong-con.html.]
"Con nói cho bố nghe, con quái vật to lớn đó trông như thế nào?"
Bội Bội im lặng không nói.
"Phải dũng cảm lên, bố không biết quái vật trông như thế nào, làm sao giúp con đánh bại quái vật được?"
Bội Bội dường như lấy hết can đảm: "Nó có hình dáng giống người, mặt to, có râu, còn đeo kính."
Nghe vậy, tôi và chồng tôi đều im lặng.
Hình dáng con quái vật này quá cụ thể.
Thậm chí chính là một người.
Chồng tôi tiếp tục hỏi: "Vậy con quái vật này có làm hại Bội Bội nhà chúng ta không?"
Con gái tôi ngừng một chút rồi lắc đầu: "Không ạ."
"Vậy tại sao Bội Bội lại sợ con quái vật này?"
Giọng Bội Bội đột nhiên nhỏ hẳn: "Nó sờ con."
Tôi và chồng tôi đều kinh hãi, chúng tôi hoảng sợ nhìn nhau.
Bội Bội trước đây mỗi lần nói có quái vật, tôi đều cho rằng chỉ là trẻ con tưởng tượng, chưa từng hỏi kỹ cô bé quái vật rốt cuộc trông như thế nào.
Tôi biết chỉ cần tôi hỏi một câu quái vật trông ra sao, con bé sẽ miêu tả không ngừng, càng khó dỗ ngủ hơn.
Tôi quá mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức lực để truy hỏi.
Vì vậy, mỗi kiếp, tôi đều không xoáy sâu vào hình dạng con quái vật này.
Tôi hỏi: "Vậy Bội Bội có thể nói cho mẹ biết, nó đã sờ con như thế nào không?"
Con gái giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, áp vào mặt.
Tôi bỗng nhớ ra động tác này.
Kiếp trước, tôi hỏi con bé: "Mẹ đã đánh con như thế nào?"
Nó cũng giơ bàn tay nhỏ bé lên, áp vào mặt.
Tôi luôn cảm thấy Bội Bội thích nói dối.
Nhưng, nếu chưa từng chứng kiến những chuyện này, làm sao con bé có thể bịa ra được những lời nói dối như vậy?
Có lẽ, con bé không nói dối, chỉ là ký ức hỗn loạn khiến nó nhớ nhầm sự việc.
Ví dụ, tôi đổ cơm của con bé đi, nó cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi không đánh vào mặt nó, không chạm vào nó.
Nhưng có một người khác cũng khiến nó sợ hãi, mà người đó đã sờ mặt nó, đánh nó.
Con bé đã xáo trộn những chuyện này lại với nhau.
Tôi nhớ ra trước đây nó khăng khăng nói rằng, ở nhà trẻ có người sờ soạng nó.
"Mẹ hỏi con, con có nhìn thấy quái thú đó ở nhà trẻ không?"
Bội Bội đột nhiên òa khóc: "Không có quái vật, con lừa mọi người đấy, căn bản không có quái vật."
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ tức giận cho rằng Bội Bội đang nói dối.
Kiếp này, tôi chọn tin tưởng con bé.
Vất vả lắm mới dỗ được Bội Bội ngủ, tôi và chồng cứ cảm thấy bất an.
Bàn bạc cả đêm, hôm sau chúng tôi đến nhà trẻ.
Thời đại này camera giám sát chưa phổ biến, nhà trẻ không có camera, chúng tôi chỉ có thể hỏi từng người một.
Hỏi cả ngày, ai cũng nói không biết người này.
Người này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là người bám theo con gái trên đường?