Bị Đẩy Xuống Giếng Sâu Ta Bỗng Nhiên Ngộ Ra - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-26 18:23:15
Lượt xem: 2,828
Định đứng dậy rời đi, Thẩm Giai lại do dự giữ ta lại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Nếu giúp chúng ta, sau này ngươi cũng sẽ..."
Nếu không phải tình hình cấp bách, nàng ấy cũng không nỡ để ta mạo hiểm.
Ta cắt ngang lời nàng ấy: "Nếu ta không giúp, chúng ta đều sẽ không có sau này."
Mẹ từng nói, nữ nhân rất nhỏ bé, con người rất nhỏ bé.
Nhưng dù nhỏ bé đến đâu, thì khi tồn tại trên cõi đời này cũng có ý nghĩa của riêng mình.
Ra khỏi tiệm may phía bắc thành, ta làm theo lời Thẩm Giai dặn, đi dạo quanh đó một lát.
"Ôi chao, đây chẳng phải là vị thiếu phu nhân mù chữ hay sao?"
Giọng nói chói tai của Giang Y vang lên từ phía đường lớn.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy nàng ta đang ôm bụng, lắc lư đi về phía ta.
"Lại đến cái bệnh viện dành cho nữ nhân kia cầu tự sao? Gà mái không biết đẻ thì làm sao mà sinh con được."
Ta không thèm để ý đến nàng ta, xoay người định lên xe ngựa, lại bị nàng ta giữ lại.
"Biết ta vừa đi đâu về không?" nàng ta hỏi ta.
Chưa đợi ta trả lời, nàng ta đã vội vàng lên tiếng, vẻ mặt đắc ý nói: "Đi đến trường học dành cho nữ tử, nơi đó đang tuyển giáo viên dạy chữ Tây Dương."
"Trường học dành cho nữ tử?" Ta nhướng mày hỏi.
"Không biết chứ gì, đó là do Thẩm tiểu thư du học trở về sáng lập đấy," nàng ta càng thêm hăng hái, "Loại nữ nhân cổ hủ như tỷ, e là cả đời này cũng không gặp được người ta đâu."
"Ngươi muốn đến trường học làm giáo viên dạy chữ Tây Dương?"
"Chuyện dễ dàng như vậy sao có cơ hội, cả Yến Thành này có được mấy nữ nhân biết chữ Tây Dương?" nàng ta nói.
Ta mỉm cười, bước lên xe ngựa, vén rèm lên: "Vậy chúc ngươi thành công."
"Ta nhất định sẽ thành công."
Lời nói của nàng ta chưa kịp lọt vào tai, xe ngựa đã đi xa.
Ta rút một nửa con d.a.o găm từ trong tay áo ra, miết nhẹ lên hoa văn trên chuôi dao.
Trên chiếc cúc áo vừa giao cho tiệm may kia cũng có khắc một dòng chữ nhỏ.
Kinh thành xảy ra biến cố, sống c h ế t chưa rõ.
Hoàng hôn buông xuống, ta lại mua thêm chăn đệm cho bệnh viện rồi mới quay về phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bi-day-xuong-gieng-sau-ta-bong-nhien-ngo-ra/chuong-11.html.]
"Tiểu thư, người đi cửa sau ạ." Vú già đợi ta ở đầu ngõ.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong phủ có người Tây Dương đến, nhìn thái độ rất hung dữ, người nên tránh mặt đi."
"Người Tây Dương?"
"Nghe nói là do thiếu gia mới kết giao, để cầu xin một chức vụ."
"Trước đó thiếu gia sai Y Nhi tiểu thư đến nịnh bợ Thẩm tiểu thư, xem có thể thông qua cái trường học dành cho nữ tử kia quen biết thêm quý nhân nào không, ai ngờ người ta chẳng thèm để ý đến nàng ta," Vú già nhỏ giọng nói, "Khiến thiếu gia tức giận mắng nàng ta vô dụng, bây giờ Y Nhi tiểu thư đang ở thư phòng cẩn thận hầu hạ đám người kia."
Vào trong phủ, ta đi qua hành lang, đứng sau bức bình phong ở góc rẽ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong thư phòng.
Một người Tây Dương ngồi ở vị trí chủ vị trong thư phòng, xung quanh là mấy vị quan lại địa phương và ông chủ quán trà.
Phu quân bị chen chúc ở góc khuất nhất, Giang Y quỳ ở giữa rót trà rót nước, vẻ mặt tươi cười lấy lòng.
Giang Y khoe khoang nói mấy câu chữ Tây Dương, người Tây Dương không hiểu, cả đám người đều cười ầm lên.
"Hà thiếu gia muốn hợp tác làm ăn với chúng ta, thì cũng phải là người của chúng ta."
"Tất nhiên, tất nhiên." Giọng điệu phu quân nịnh nọt đến cực điểm.
Mấy người kia nháy mắt ra hiệu, ông chủ quán trà lấy tẩu thuốc ra, chậm rãi châm lửa.
"Hà thiếu gia, thử một chút?"
Phu quân từng du học nước ngoài, đương nhiên biết tác hại của thứ này, lập tức cứng người tại chỗ.
"Không thử thứ đồ tốt này, thì sao có thể hợp tác làm ăn được?"
Đối phương mỉm cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên đầy giễu cợt.
Phu quân không động đậy, hắn liếc mắt nhìn Giang Y đang quỳ trên mặt đất: "Nàng ta có thể thử."
Đối phương sửng sốt, nhìn bụng bầu của Giang Y.
Giang Y ngơ ngác nhận lấy tẩu thuốc, hít một hơi liền ho sặc sụa, trên mặt thoáng qua vẻ bối rối của thiếu nữ mười mấy tuổi.
Vẻ mặt bối rối đó lại khiến đám đàn ông kia thích thú.
Thấy mọi người cười, nàng ta tưởng mình đã làm đúng, liền hít thêm mấy hơi nữa.
"Thế này chưa đủ, nữ nhân muốn thì đổi lúc nào chẳng được, Hà thiếu gia vẫn nên tự mình thử đi." Đối phương vẫn không chịu buông tha.
Phu quân không dám đắc tội, trên mặt treo nụ cười, lại nói: "Ta có bản đồ đường sắt Yến Thành, không biết các vị có hứng thú không?"