BÍ ẨN SƯ TỬ ĐÁ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:37:24
Lượt xem: 158
Trước cửa nhà tôi có một đôi sư tử đá nhỏ khoảng mười centimet.
Hàng xóm chụp ảnh gửi cho nhóm chủ nhà.
[Dễ thương quá, xin link.]
Nhưng có người trong nhóm @ tôi.
[Sư tử đá lớn canh nhà, sư tử đá nhỏ canh mộ. Ngôi nhà bạn đang ở đã trở thành ngôi nhà quỷ! Nó thực sự gây tử vong!]
1.
Khi nhìn thấy câu này trong nhóm, tôi lập tức cảm thấy mình thật xui xẻo.
Vì đây là căn nhà tôi mới mua và mới chuyển đến đây chưa đầy hai tháng.
Nhưng sau đó anh ta lại gửi một tin nhắn khác.
Người nhàn rỗi: [Nhà dương trở thành nhà âm, chỉ cần bạn sống ở đó bảy bảy bốn mươi chín ngày, người sống sẽ biến thành người chết.]
Tôi đang soạn đoạn tin mắng anh ta thì phát hiện có người trong nhóm chủ đã bắt đầu chỉ trích anh ta.
402: [Anh ơi, đêm khuya rồi, đừng thần kinh!]
601: [Anh ơi, đáng sợ quá, anh có thể bồi thường cho em 10 tệ được không?]
101: [Cái quái gì vậy! Theo lý thuyết của bạn, mua hai con sư tử đá nhỏ có thể gi. 3t c.h.ế.t cả gia đình?]
Người nhàn rỗi trả lời tin nhắn của 101.
Người nhàn rỗi: [Tất nhiên là không dễ dàng như vậy. Trước hết, việc biến một ngôi nhà dương thành một ngôi nhà âm là vô cùng khó khăn. Hai con sư tử đá nhỏ này có nhiệm vụ bảo vệ âm khí trong Âm phủ không bị rò rỉ ra ngoài. Chỉ bằng cách này, âm khí mới có thể được những người sống bên trong hấp thụ hoàn toàn.]
Người nhàn rỗi lại hỏi tôi lần nữa: [Con sư tử đá nhỏ này đến từ đâu? Nó được đặt trước cửa nhà bạn vào ngày nào?]
[Ngày đặt con sư tử đá nhỏ là ngày đầu tiên nhà dương biến thành nhà âm. Bạn đã ngủ trong căn nhà đó bao nhiêu ngày rồi?]
Bệnh nhân tâm thần này đến từ đâu?
Càng nói càng thấy quá đáng.
Tôi đang định gửi một tin chửi đã được chỉnh sửa đi thì đột nhiên có người trong nhóm gửi ảnh chụp chứng chỉ Đạo sĩ.
902: [Người đàn ông nhàn rỗi này có vẻ là một đạo sĩ. Đây là bức ảnh chụp vòng bạn bè của anh ta.]
2.
Tôi nhanh chóng bấm vào ảnh đại diện của người nhàn rỗi.
Lúc này tôi mới để ý thấy đầu anh ta trông giống như một mảng bát quái.
Vòng bạn bè cũng rất đơn giản, chỉ là ảnh chụp chứng chỉ đạo sĩ có chữ vàng trên nền xanh.
Người nhàn rỗi tiếp tục nói.
Người nhàn rỗi: [Gần đây bạn có thường xuyên bị ốm không?]
Người nhàn rỗi: [Nhiệt độ ở Giang thành bây giờ là 40 độ, mà trong nhà cô có phải không cần bật điều hòa đúng không?]
603: [Không có điều hòa ở nhiệt độ 40 độ? Anh đang đùa trò đùa quốc tế nào vậy? Điểm nổi bật trong tiểu khu của chúng tôi là các cửa sổ kính từ trần đến sàn cỡ lớn, nhìn rất đẹp nhưng trời rất nóng vào mùa hè!]
201: [Ừ, nhiệt độ 28 độ C tôi đã phải bật điều hòa!]
Trước đây tôi luôn nghĩ tiểu khu này có vị trí tốt nên mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ. Nhà người khác chắc cũng mát mẻ như nhà mình nhưng bây giờ hình như chỉ có nhà mình mát mẻ thôi.
Về việc bị bệnh, anh ấy đã đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bi-an-su-tu-da/chuong-1.html.]
Tôi luôn tràn đầy năng lượng nhưng trong thời gian này, cơ thể tôi ngày càng nặng nề và mệt mỏi.
Nhưng chỉ dựa vào hai điểm này để nói rằng nhà tôi đã trở thành nhà quỷ thì cũng quá gượng ép.
Người nhàn rỗi: [Tôi biết bạn khó có thể tin được. Trường hợp này bạn nên tự mình kiểm chứng xem nhà mình có phải nhà quỷ hay không nhé!]
3.
Người nhàn rỗi: [Nếu muốn biến nhà dương của mình thành nhà âm, bước đầu tiên là tránh ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào.]
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi cười nhạo một tiếng trả lời: [Anh đang đùa tôi à? Có người trong nhóm vừa nói rằng tiểu khu của chúng tôi được trang bị tiêu chuẩn cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn nhìn toàn cảnh và ngày nào cũng có nhiều ánh nắng!]
Người nhàn rỗi: [Mặt trời thuộc về hoả, thủy khắc hoả. Nếu muốn tránh nắng, chỉ cần đặt “nước” cạnh cửa sổ.]
Người nhàn rỗi: [Tất nhiên là nước bình thường sẽ không có tác dụng...]
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn bệ cửa sổ phòng mình. Có một chai dầu thơm lớn được đặt trên đó.
Trong lọ hương liệu có bốn cây nhang đen.
Cái này được bạn cùng phòng Triệu Bình Bình đưa cho tôi khi chúng tôi chuyển đến.
Cô ấy nói rằng dầu thơm giúp tôi ngủ ngon nên cô ấy yêu cầu tôi để nó trên bậu cửa sổ.
Người nhàn rỗi: [Trước tiên hãy đến cửa sổ ban công sát đất và chụp một bức ảnh hoàn chỉnh về cửa sổ đó.]
Sau đó anh ấy nói thêm: [Bạn không sống một mình, phải không? Hãy cẩn thận khi chụp ảnh, đừng để ai phát hiện.]
Tôi không trả lời thẳng câu hỏi của anh ấy mà hỏi: [Tại sao? ]
Nhưng câu trả lời của anh ấy khiến tôi ngứa cả da đầu.
Người nhàn rỗi: [Quá trình luyện nhà âm cực kỳ phức tạp và rườm rà, đặc biệt rất dễ thất bại. Vì vậy, những người luyện nhà âm thường sẽ cùng nhau sống trong nhà âm.]
Người nhàn rỗi: [Điều này không chỉ thuận tiện cho việc bố trí đội hình mà còn thuận tiện cho việc theo dõi con mồi đã ngủ bao nhiêu ngày.]
4.
Lòng tôi đột nhiên căng thẳng.
Tôi từ từ ngước mắt lên nhìn hai người bạn cùng phòng. Họ đang cuộn tròn trên ghế sofa và nhàn nhã xem TV.
Triệu Bình Bình, bạn cùng phòng và là bạn thân nhất của tôi trong bốn năm đại học. Cô ấy đã sống với tôi kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp.
Bất kể đó là ngôi nhà cũ trước đây hay căn hộ chung cư rộng rãi hiện nay, tôi chưa bao giờ lấy của cô ấy một xu tiền thuê nhà.
Vì bố mẹ để lại cho tôi rất nhiều tài sản thừa kế nên tôi không quan tâm đến tiền bạc.
Nhưng Triệu Bình Bình từ trên núi đã từng bước vượt qua kỳ thi và đang nỗ lực từng bước một.
Với tư cách là người bạn thân nhất của cô ấy, tôi sẵn sàng cố gắng hết sức để giúp đỡ cô ấy.
Người còn lại là Trương Tiểu Muội, một sinh viên nghèo được tôi giúp đỡ suốt mười năm.
Cô đến làm việc tại một quán trà sữa ở Giang Thành sau khi thi tuyển sinh đại học.
Như việc tôi đã hứa, tôi chi trả toàn bộ chi phí học đại học cho cô ấy. Nhưng cô vẫn muốn kiếm nhiều tiền hơn, vì cô biết sau này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi cũng rất ngưỡng mộ kiểu con gái tỉnh táo này.
Tôi đề nghị cho Trương Tiểu Muội đến sống cùng tôi để có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.
Nhưng trong số hai người mà tôi hết lòng yêu thương, liệu một trong số họ có thực sự muốn tôi c.h.ế.t không?