Bay Về Phía Mặt Trời - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-25 13:08:36
Lượt xem: 1,258
“ Mẹ là mẹ của ai? Mẹ là mẹ của con, mẹ tự mình tin không? Từ đầu đến cuối trong lòng mẹ chỉ có một người con gái duy nhất là Trần Nhụy mà thôi! Mẹ sợ chị ấy chết, lẽ nào mẹ không sợ con c.h.ế.t hay sao? Mẹ còn nói học vấn của con, sao mẹ còn có thể mở miệng nói? Tại sao con thôi học, mẹ không biết hay sao? Mẹ quên rồi sao? Năm đó mẹ cũng quỳ xuống như vậy, cũng nói mấy câu đạo đức không biết xấu hổ ép buộc con, để con thành toàn cho giấc mơ hội họa của con gái bảo bối của mẹ, lấy cuộc đời của con làm bước đệm cho chị ấy. Các người đạp lên lưng con mà trèo lên, rỉa m.á.u thịt của con mà sống, bây giờ mẹ còn ghét bỏ mùi tanh thịt của m.á.u trên người con sao?” Tôi đau đớn từng câu từng chữ chất vấn bà.
“Mạch Mạch, lẽ nào con bây giờ lại trách mẹ? Mẹ còn cách nào chứ? Mẹ có thể có cách nào? Lòng bàn tay mu bàn tay đầu là thịt, chẳng lẽ mẹ muốn hay sao? Bây giờ con đã làm mẹ rồi, còn không hiểu mẹ sao?”
Tôi cười lạnh :”Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt ư ? Hơ hơ! Mẹ, có người thiên vị, là lòng bàn tay nhiều thịt, mu bàn tay ít thịt, chỉ có mẹ, giống như bị khuyết tật, mu bàn tay chỉ có xương, thịt ở trong lòng bàn tay hết.”
“Mẹ … mẹ …: Bày ấy lúc này hơi nói lắp.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Không có cách nào ư? Mẹ là người trưởng thành còn không có cách nào, lẽ nào ép con một đứa học sinh 15 tuổi có thể có cách ư? Chẳng qua mẹ ỷ vào lúc đó con yêu mẹ kính mẹ thương mẹ. Mẹ rõ ràng cũng có thể đi làm mà. Mẹ sợ, mẹ sợ tất cả mọi thứ bên ngoài, mẹ không muốn đối mặt với những khó khăn đó, vì thế đẩy con ra chắn trước mặt.
“Con đúng là có con, con mới biết căn bản là mẹ không thương con, mẹ căn bản không được coi là mẹ đẻ.”
“Vậy con muốn mẹ phải làm sao? Giết mẹ đi để con hết giận được không? Có phải là mẹ c.h.ế.t rồi, con có thể hết giận rồi, con có thể bỏ qua cho mọi người rồi.”
Bà ấy nói xong thì lao về phía cánh cửa, nhà chúng tôi ở tầng 10, thực sự lao xuống nhất định sẽ chết.
Nhưng tôi không lại không cản bà lại, mà ngồi ở sô pha lạnh mắt nhìn.
Bà ấy kéo một cái ghế để ở cửa sổ, sau đó đứng lên, khóc lóc nỉ non nửa ngày, cũng không nhảy xuống.
Quay người lại chỉ vào tôi nói :”Con thực sự nhẫn tâm đến bước này, mở to mắt nhìn mẹ ruột của mình c.h.ế.t hay sao?”
Tôi đứng lên từng bước lại gần, ấn cánh tay của bà xuống hét lên như bị tâm thần :”Nhảy đi! Nhảy đi! Tại sao mẹ không nhảy? Tại sao mẹ con lại là mẹ? Mẹ chỉ thương Trần nhụy, tại sao còn đẻ con ra? Mẹ trách con không mẹ mẹ giữ chồng, trách tôcon i không phải là con trai, tại sao mẹ chỉ trách mình con hạ tiện, người đàn ông như thế cứ ôm lấy không chịu buông chứ?”
“Trần Mạch, mẹ là mẹ con, con đối xử với mẹ như vậy, con không sợ bị đày xuống địa ngục sao?” Bà ấy run run nhảy xuống ghế.
Tôi giễu cợt :”Đày xuống địa ngục sao? Từ khoảnh khắc con từ trong bụng mẹ chui ra đã là người như vậy, con đã ở địa ngục rồi.”
“Mẹ sớm biết chuyện của Trần Nhụy và Bùi Tịch rồi phải không? Mẹ cũng biết con bị xảy thai phải không? Nhưng mãi đến khi đứa con gái bảo bối của mẹ gặp chuyện bị mắng mỏ trên mạng, mẹ mới xuất hiện, mẹ coi con là cái gì?”
“Con bây giờ đang trách mẹ sao? Là mẹ đã hại con thành ra như vậy à?”
“ Con không trách mẹ, con hận mẹ, con hận không thể cầm d.a.o chặt sống các người. Mẹ không cần đến tìm con nữa, từ bây giờ con sẽ không nhận người mẹ như mẹ, con sẽ không cho mẹ một đồng nào đâ, con cũng sẽ không giúp bà chuyện gì nữa đâu.”
Nói xong, tôi gọi quản lý tòa nhà mang bảo vệ đến đưa bà ấy đi.
Bà ấy còn ở đó nói cái gì mà :”Mẹ con một giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, chị em đánh vỡ xương vẫn còn gân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bay-ve-phia-mat-troi/chuong-11.html.]
Tôi không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bà.
Trái tim không còn bị xao động nữa.
15
Khi chuyện này đã lên cao, tôi lên mạng dùng tên thật để tố cáo Trần Nhụy chen chân vào gia đình em gái ruột, cùng với việc chị ta được cộng thêm điểm trong kì thi đại học là không chính đáng.
Bây giờ chị ta không chỉ là nữ thần nhàn nhã, mà còn là giảng viên của một đường đại học.
Tôi và Tùng Ý chia ra, những chuyện này chỉ có thể khiến chị ta lật đổ ở trên mạng, nhưng chị ta còn có thể kiếm được công việc tử tế nhờ vào tấm bằng học vấn chị ta đã hút m.á.u mà có được.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy ăn ngủ không yên.
Cuộc đời tôi bị hủy thành ra như vậy, dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà người hại tôi lại có thể bình yên vô sự.
Tôi trở về thôn nhỏ mà chúng tôi từng ở một chuyến, cùng với trường học năm đó.
Trong đầu lóe lên rất nhiều hình ảnh, đặc biệt là cảnh tôi ngốc nghếch bị dụ dỗ bỏ học đi làm công nhân.
Đau khổ căm hận giống như con d.a.o đ.â.m vào tim tôi.
Mãi đến khi tôi nhớ ra, khi tôi làm ở nhà máy năm thứ hai, mẹ tôi tìm tôi đòi một số tiền lớn, tôi có thể đưa đều đã đưa rồi.
Bà ấy lại dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p tôi, còn uống thuốc cỏ, phải đưa đi rửa ruột. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể mượn tiền của tất cả mọi người có thể mượn đưa cho bà.
Sau đó tôi mới biết số tiền đó là để làm chứng chỉ vận động viên bơi lội cấp hai giả cho Trần Nhụy.
Trần Nhụy chỉ biết kiểu bơi chó thôi, sao có thể thực sự lấy được bằng kia chứ?
Năm đó đằng sau có rất nhiều chuyện, chuyện này chỉ khiến tôi mệt mỏi, nên không có nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời chị ta thực sự lúc nào cũng dối trá cả!