BẢY NĂM UỔNG PHÍ - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-11 08:00:10
Lượt xem: 322
32
Đã ba ngày kể từ hôm Hạ Chi Hiên đề nghị tôi, nhưng chúng tôi vẫn chưa liên lạc với nhau.
Có thể vì cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
Tôi cũng không biết vì sao ngày đó Hạ Chi Hiên đột nhiên bày tỏ với tôi.
Nhớ tới phản ứng ngốc nghếch của tôi vào ngày hôm đó, đúng là rất ngu ngốc, cư nhiên còn hỏi anh ta có phải chưa tình ngủ hay không.
Lúc ấy sắc mặt Hạ Chi Hiên liền tái đi.
Ây dà, tôi đã biết mùi “chuẩn bị độc thân cả đời đi" là thế nào rồi.
Một đại soái ca siêu cấp tỏ tình với tôi, thế mà tôi còn không biết nắm bắt lấy cơ hội, cứ như vậy bỏ lỡ.
Lúc tan làm, điện thoại rung lên chuông báo tin nhắn, [Chị dâu, chị tan làm chưa?]
Là tin nhắn của Từ Châu gửi đến, cũng chính là anh chàng ngày hôm đó đưa tôi trở về.
Tôi cảm thấy kì lạ, nhắn lại hỏi, [Có việc gì sao?]
Đối phương lập tức gửi định vị đến, [Chị có thể giúp em đưa anh Hiên về không, anh ấy vừa mới uống chút rượu.]
Xem chừng là bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Hai mươi phút sau, tôi tới cửa một nhà hàng tên Lan Quế Phường.
Hạ Chi Hiên đứng dựa vào chiếc xe Audi Q7 của anh, trong tay cầm một điếu thuốc, thần sắc buồn bực không biết đang nghĩ cái gì.
Nhàn cư vi bất thiện
Bây giờ đang lúc hoàng hôn, một lớp ánh sáng vàng cam dát lên người anh, tự nhiên lại mang theo chút cảm giác tịch mịch.
Anh sẽ không đang suy nghĩ về chuyện bày tỏ bị tôi cự tuyệt đấy chứ?
Kì thật cũng không phải cự tuyệt, là lúc ấy tôi không biết nên phản ứng thế nào mà thôi.
Chẳng lẽ lại vì chuyện này mà hút thuốc?
Sao có thế chứ.
Tôi tự nhắc bản thân mình, đừng tự mình đa tình nữa.
Từ Châu thấy tôi, vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi: “Chị dâu khoẻ không?”
Hạ Chi Hiên dường như có chút ngoài ý muốn, dụi tắt điếu thuốc trong tay đi, nhìn Từ Châu: “Cậu nhắn tin cho Lâm Tiêu?”
Đối phương ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chị dâu không phải biết lái xe sao, cái này, ờ, anh Hiên, em té trước.”
Từ Châu nói xong liền lái xe rời đi.
Chỉ còn tôi cùng Hạ Chi Hiên hai mắt nhìn nhau. Thật là xấu hổ.
Hạ Chi Hiên có chút ngại ngùng, giải thích, “Anh không biết lúc nãy cậu ấy nhắn tin cho em.”
Tôi lắc đầu, “Không sao, vừa lúc tôi cũng tan làm.”
Dừng một lúc, anh ta lại nói: “Em có lái được không, nếu không thì cứ để anh gọi dịch vụ thuê tài xế.”
Tôi nhìn lên trời, không bao lâu nữa sẽ đến giờ cao điểm, khi ấy con đường này nhất định sẽ tắc nghẹt nhiều giờ đồng hồ.
Quên đi, dù sao cũng đến đây rồi.
“Để tôi lái đi, nếu không đi luôn lát nữa sẽ gặp tắc đường đấy.”
33
Trên xe, tôi và Hạ Chi Hiên không nói lời nào.
May mà trong xe có phát nhạc, nếu không thì đúng là không biết phải làm sao.
Nghĩ lại hai chúng tôi, mấy hôm trước còn trắng đêm trò chuyện chơi cờ vây cùng nhau, lúc này lại không biết nói gì.
Điện thoại có một cuộc gọi đến.
Tôi vươn tay đang định lấy, đột nhiên có một chiếc xe trước mặt tạt qua, khiến tôi sợ tới mức lập tức bẻ quặt tay lái.
Xe lao thẳng về phía trước.
Tôi có chút hoảng, còn chưa kịp phanh xe thì đã nghe “Oành!!!" một tiếng.
Cả người tôi theo quán tính lập tức bị đập mạnh vào tay lái, sau đó lại được dây an toàn kéo trở về.
Trong đầu ong ong.
Xe giống như đã khựng lại.
Theo bản năng tôi tháo dây an toàn, lại lắc lắc đầu, muốn làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Lâm Tiêu, Lâm Tiêu.” Tiếng hô truyền đến dồn dập, sau đó là tiếng cửa xe được mở ra.
Một đôi tay ôm lấy khuôn mặt tôi, giọng nói lo lắng tiếp tục vang lên “Em sao rồi, có nghe thấy anh nói không?”
Tôi ngẩng mặt, thấy khuôn mặt Hạ Chi Hiên gần ngay trước mắt.
Anh ta thật vội vàng, nhìn tôi chằm chằm, hô hấp dồn dập gấp gáp.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được đôi tay anh ta run rẩy.
Là đang… lo lắng cho tôi sao?
“Lâm Tiêu, em có nghe thấy anh nói không, đừng dọa anh sợ.” Giọng nói của Hạ Chi Hiên ngày càng gấp gáp, mang theo sự lo âu rõ ràng, muốn vòng tay sau gáy nâng đầu tôi lên.
Một lát sau, tôi cảm thấy tốt hơn một chút, nhẹ nhàng “Ừ" một tiếng.
“Em nghe thấy anh?” Ngữ khí đối phương vui mừng, tiếp theo lại hỏi: “Em có khó chịu ở đâu không, có bị thương không?”
Lại dừng một lát, trừ cảm giác đầu có hơi đau, còn lại những chỗ khác không có vấn đề gì.
“Chắc là không sao.”
Hạ Chi Hiên nhẹ nhàng thở ra, giúp tôi hạ ghế thấp xuống, “Em trước hết đừng cử động, nằm nghỉ một lát đi.”
Anh ta rút điện thoại ra gọi đi.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện quan trọng, vội vàng túm lấy tay áo Hạ Chi Hiên, “Tôi… Lúc nãy tôi có đ.â.m phải người nào không?”
“Không.” Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve trán tôi, ngữ khí ôn nhu, “Không cần lo lắng, xe đ.â.m vào bồn cây, không làm ai bị thương.”
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
34
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bay-nam-uong-phi/6.html.]
Một lát sau, mấy nhân viên y tế mặc áo blouse trắng khiêng cáng đi tới.
Tôi nhìn Hạ Chi Hiên, hoá ra anh vừa gọi xe cứu thương.
Trên thực tế, trừ bỏ lúc mới tông xe kia tôi cảm thấy đầu có chút choáng váng, bây giờ đã không cảm thấy gì nữa.
Vì để an toàn, nhân viên y tế đề nghị tôi đến bệnh viện làm kiểm tra một lượt.
Sau khi ngồi trên xe cứu thương, nhìn chiếc Audi SUV bị tôi đ.â.m đến méo một góc, tôi cảm thấy vô cùng áy náy.
Theo tôi được biết thì, chiếc xe này Hạ Chi Hiên chỉ mới mua hai tháng trước.
Sớm biết vậy vừa rồi đã bảo anh gọi dịch vụ thuê tài xế.
Tới bệnh viện lại làm xong một loạt các bài kiểm tra, như dự đoán của tôi, cơ thể không có vấn đề gì.
Hạ Chi Hiên nghe vậy, rõ ràng đã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh trực tiếp lái xe về biệt thự, “Hai ngày nay em tạm thời ở lại nhà anh đi.”
Tôi hoang mang: “Vì sao?”
“Anh sợ nếu em có vấn đề gì, đến lúc đó không kịp tới bệnh viện."
“Bác sĩ chẳng phải vừa mới kiểm tra xong sao, tôi cũng không có chuyện gì.”
“Nghe lời đi, anh không yên tâm.”
Tôi ngẩn người, nhớ tới lúc trước ở trên xe, Hạ Chi Hiên vội vàng ôm đầu tôi, lại run run giọng hỏi tôi có chuyện gì không, có nghe thấy anh ta nói không, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác rung động khác thường.
Hạ Chi Hiên…. anh ta hẳn là thích tôi chứ?
Thích một người chính là có biểu hiện như vậy.
Mà khi không thích, rất rõ ràng, chính là thái độ của Chu Lạc Sâm đối với tôi.
“Em ăn cơm chưa?” Hạ Chi Hiên giống như nhớ tới cái gì.
Tôi lắc đầu, “Chưa ăn.”
“Em còn chưa ăn cơm tối?” Anh lắp bắp kinh hãi, “Sao lúc nãy không nói?”
“Ừm, cũng không phải quá cảm thấy đói.”
Hạ Chi Hiên không biết nói gì, day trán hỏi một chút: “Để anh đi nấu chút gì, em muốn ăn gì?”
Nghe được anh ta nói sẽ đi làm cơm, tôi có chút ngoài ý muốn, “Anh biết nấu không?”
“Để thử chút xem sao.”
Thôi cũng được, dù sao tôi cũng không kén ăn.
“Em đi tắm trước đi, lát nữa nấu xong anh gọi em.” Anh ta lại nói.
Tôi vừa quay đi, lại bị Hạ Chi Hiên gọi lại: “Chờ chút, để anh lấy quần áo cho em.”
35
Sau khi tắm xong, lại lau khô tóc, tôi đi vào trong bếp.
Hạ thiếu gia đứng trước bếp, tay áo xắn cao, động tác thành thạo khuấy cái gì đó trong nồi.
Lát sau, một món đen sì sì không rõ là thứ gì từ trong nồi hiện ra.
Nhìn thấy sinh vật không biết tên trong bát, tôi không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Không phải muốn cho tôi ăn cái này chứ?
“Đây là món gì?”
“Spaghetti tôm hùm phô mai.” Hạ tiểu thiếu gia trả lời, giọng nói có chút bất an.
“Anh làm spaghetti tôm hùm phô mai bóng đêm thì có.” Tôi chê bai.
Đối phương sắc mặt quẫn bách, một lúc sau thở dài, “Để anh đặt đồ ăn cho em.”
Hình như từ khi tôi lớn đến giờ, đây là lần đầu tiên có một người con trai vì tôi mà vào bếp nấu cơm.
Tuy rằng nhìn không giống thứ người ăn được, nhưng tôi cảm thấy có thể miễn cưỡng thử xem. “Quên đi.”
Hạ Chi Hiên kinh ngạc nhìn tôi: “Cái gì?”
“Tôi đói rồi, cứ ăn cái này đi.”
“Em muốn ăn cái này sao?”
“Phải, dù sao cũng sẽ không trúng độc.”
Tôi đang định đi tới bàn anh, lại bị Hạ Chi Hiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai cướp lấy cái bát.
“Để anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em.” Anh ta nói.
“Tôi không để ý đâu.”
“Anh để ý.” Vẻ mặt anh ta còn rất nghiêm túc.
“Nhưng tôi đói quá.”
36
“Thế nào?” Hạ Chi Hiên khẩn trương hỏi.
Tôi vẻ mặt như thường, nhai mấy cái, sau đó nuốt xuống, lại nhìn anh ta, gật đầu.
Nói thật, tôi lớn từng này rồi còn chưa ăn món nào khó nuốt như vậy đâu.
“Ngon lắm.”
“Thật sao?” Vẻ mặt anh ta không tin, sau đó cầm thìa ăn thử một miếng.
Không đến nửa giây sau, sắc mặt Hạ Chi Hiên đại biến, vội vàng tìm thùng rác, nhổ ra.
Sau đó, anh ta cầm cái bát trước mặt tôi đổ thẳng vào thùng rác, “Lâm Tiêu, em ngớ à, khó ăn như vậy mà còn nuốt vào.”
“Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu cho tôi ăn, tất nhiên tôi phải cho anh mặt mũi rồi.” Tôi thành thật trả lời.
“Em…” Đối phương nhất thời nghẹn lời, nhìn đồng hồ, “Còn sớm, để anh dẫn em ra ngoài ăn.”
“Bây giờ sao?”
Hạ Chi Hiên gật đầu, “Cách đây không xa.”