Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẢY NĂM CỦA TÔI - 5

Cập nhật lúc: 2024-10-30 07:08:24
Lượt xem: 1,099

Nói xong lời này, điện thoại di động vang lên, tôi nhìn chiếc xe nhấp nháy ven đường, cười vẫy vẫy tay, quay đầu lại nhìn Trình Gia Hàn: “Chúc anh đêm nay vui vẻ. Còn nữa, sau này nhớ cách xa tôi một chút.”

 

Nói xong, tôi lên xe của cha, cũng không quay đầu lại.

 

Tối nay rất vui. Bởi vì nhận được một triệu đầu tư. Và, tạm biệt Trình Gia Hàn, tôi thật sự không còn cảm giác gì nữa.

 

Vốn chỉ cần nội tâm được lấp đầy bởi đủ thứ, như vậy thật sự rất dễ dàng quên đi chuyện đã từng xảy ra.

 

6

 

Thành lập công ty là ước mơ thời đại học của tôi, tuy rằng muộn nhưng tốt xấu gì cũng đã làm.

 

Nửa tháng này bận rộn, nhờ cha mẹ hỗ trợ tìm văn phòng, sửa sang lại, soạn thảo hợp đồng, tìm nguồn khách hàng.

 

Tiểu Cố tổng nhìn thấy phòng làm việc của chúng tôi trong video, giơ ngón tay cái lên: “Chị, chị có thể!”

 

Tôi nghiêm túc nhướng mày, cười nói: “Sau này xin gọi tôi là Kỷ tổng.”

 

Tiểu Cố tổng cười khẽ, gật đầu: “Được, Kỷ tổng.”

 

Sau này, tôi không còn là bạn gái của ai nữa, mà tồn tại độc lập và bình đẳng.

 

Vốn tưởng rằng sẽ không mở Wechat lúc trước nữa, nhưng trước đó rất nhiều tài nguyên khách hàng đều ở đây, tôi cần phải liên lạc.

 

Sau khi mở Wechat ra, tôi thống nhất xóa bỏ những người không cần thiết liên lạc, sau đó đổi ảnh chân dung thành ảnh phòng làm việc, vòng bạn bè đăng ảnh địa chỉ phòng làm việc, sau đó nói chuyện riêng với khách hàng trước đó, hẹn bọn họ ăn cơm.

 

Lúc trước tôi chính là Giám đốc bộ phận thiết kế của công ty Trình Gia Hàn, không chỉ biết thiết kế, mà còn biết giao tiếp. Hơn nữa, Tiểu Cố tổng đẩy tới một ít đơn hàng lớn. Thật sự, tôi cảm thấy nhiều nhất nửa năm, là có thể hồi vốn!

 

Cha tôi vốn đã về hưu, ở nhà cũng không có việc gì làm, trở thành tài xế chuyên trách của tôi, ông cảm thấy bà chủ phải ngồi xe tốt, vì thế cầm tiền gửi ngân hàng mua Mercedes - Benz, khiến cho việc bàn bạc hợp tác cao cấp thoải mái hơn rât nhiều.

 

Mẹ tôi nghe nói đồ ăn bên ngoài gần công ty không ngon, vì thế bắt đầu nấu cơm cho chúng tôi, mỗi ngày đều đưa tới.

 

Hơn nữa đúng giờ đi làm, tăng ca thì có tiền gấp đôi, trích phần trăm thành tích một lần, ngay cả thực tập sinh cũng có, rất nhanh quy mô công ty đã lớn lên.

 

Tiểu Cố tổng bớt chút thời gian tới đây một chuyến, vốn cho rằng cậu ta chỉ đến xem, kết quả cậu ta còn đưa cha cậu ta đến, thậm chí tăng cường đầu tư.

 

Trong vòng ba tháng, trên sổ sách đã có lợi nhuận, tôi quyết định đưa mọi người đi team building ở bờ biển, thả lỏng một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bay-nam-cua-toi/5.html.]

Các đồng nghiệp đều đặc biệt vui vẻ, có người nhà mang theo người nhà. Các cặp tình nhân trẻ vẽ tình yêu viết tên trên bãi biển.

 

Tôi sửa sang lại áo choàng chống nắng, mỉm cười nhìn bọn họ, đã từng, tôi cũng từng như vậy, hết lần này đến lần khác viết tên Trình Gia Hàn trên bãi biển.

 

Ai có thể ngờ, người lúc trước khắc cốt ghi tâm yêu bảy năm, trong vòng nửa năm đã có thể hoàn toàn quên đi.

 

Sau team building, mọi người cùng nhau ăn thịt nướng, uống rượu, thoải mái nói chuyện.

 

Đồng nghiệp nhỏ nhất trong công ty mời rượu tôi: “Bà chủ, bà đúng là một dòng chảy trong giới tư bản.”

 

Tôi cười khẽ: “Tôi cũng có xuất phát điểm là nhân viên, tôi hiểu mọi người không dễ dàng.”

 

Tôi có thể có tất cả là nhờ có Tiểu Cố tổng.

 

Uống rượu xong, đồng nghiệp nam trong công ty đưa đồng nghiệp nữ về nhà.

 

Tôi cho cha mẹ nghỉ, bảo họ đi Tam Á chơi nửa tháng, vì thế đồng nghiệp nam nhỏ tuổi nhất chủ động nói đưa tôi về nhà.

 

Cậu ta là một người rất thành thật, nhất định phải đưa tôi đến dưới lầu nhà.

 

Ổ khóa xoay tròn, cửa vừa mở, sau lưng đã bị đẩy mạnh, đèn điều khiển bằng giọng nói vang lên, khuôn mặt Trình Gia Hàn đập vào tầm mắt, mùi rượu nồng nặc trong không khí.

 

Tôi nhíu mày lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với hắn, ánh mắt nhìn bình hoa trên cửa ra vào. Nếu hắn dám tiến đến, vậy đừng trách tôi không khách khí!

 

Trình Gia Hàn dùng giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thể nghi ngờ nói: “Người vừa đưa em về là ai? Bạn trai mới sao? Mới bao nhiêu tuổi, em không biết xấu hổ mà xuống tay.”

 

Tôi không muốn chọc giận người say, bình tĩnh giải thích: “Cậu ta là nhân viên công ty tôi.”

 

Trình Gia Hàn cười nhạo, cẩn thận đánh giá tôi: “Bộ đồ trên người giá cả không rẻ nhỉ? Trước kia tóc buộc gọn gàng không xõa tung, thay đổi thật lớn, em mở công ty, lại cướp không ít khách hàng của anh.”

 

Trong lòng tôi cười nhạo, mím môi: “Lúc trước những khách hàng này do chính tôi đàm phán, hiện tại bọn họ nguyện ý hợp tác cùng tôi, anh sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”

 

Trình Gia Hàn khinh thường cười cười: “Anh không thiếu tiền, em theo anh lâu như vậy, trong lòng còn không rõ?”

 

Đúng vậy, ngày đầu tiên kết giao, hắn đã cho tôi một tấm thẻ vô thời hạn.

 

Tôi cười gật đầu: “Ừm, anh không thiếu tiền, nhưng anh có biết cho tới bây giờ tôi chưa từng dùng qua tấm thẻ đó không?”

 

Lời này làm cho hắn giật mình.

Loading...