Bất Phụ Thường Ninh - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:09:45
Lượt xem: 431
Mắt ta không tự chủ được mà phủ lên một tầng hơi nước. Ta đem cây trâm thỏ ngọc Triệu Phán Phán tặng chôn dưới gốc cây phù dung trong viện. Triệu Phán Phán, nếu có kiếp sau, hãy làm một cô nương vui vẻ, chỉ sống vì bản thân mình thôi.
Quý phi tỷ tỷ sinh hạ một tiểu công chúa. Ta và Cảnh Dung đều có chút thất vọng, nhưng quý phi và hoàng thượng lại rất vui mừng. Nhìn hai chúng ta ủ rũ mặt mày, ma ma liền cho mỗi người một cái cốc đầu.
"Hai đứa nha đầu các ngươi tuổi còn nhỏ, tại sao tâm tư lại cổ hủ thế?"
Cảnh Dung thất vọng là bởi vì ở trong cung có hoàng tử mới có thể địa vị vững chắc. Còn ta thất vọng là đơn thuần bởi vì tiểu công chúa xấu xí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn nheo nheo, còn chưa có răng.
Nhưng rất nhanh, hai chúng ta đã thay đổi suy nghĩ. Tiểu công chúa càng lớn càng đáng yêu, giống như một cục bột trắng nõn nà, gặp ai cũng cười, nhìn tới liền khiến lòng người vui vẻ.
Thật ra Hoàng thượng không phải là người si tình, nhưng hắn đối với Quý phi luôn có mấy phần khác biệt. Người ban cho tiểu công chúa tên là Vĩnh Lạc, hi vọng nàng mãi mãi vui vẻ.
Thục phi nương nương mỗi ngày đều đến xem Vĩnh Lạc. Vẻ mặt thèm thuồng khiến ta không nhịn được mà hoài nghi, giây tiếp theo nàng ta sẽ ra tay cướp đứa bé đi. Kết quả không lâu sau, nàng ta cũng mang thai. Khoảng thời gian đó Thục phi giống như một con chim công kiêu ngạo, cả ngày đi dạo khắp hoàng cung. Đi dạo xong còn không quên đến chỗ Quý phi khoe khoang.
“Đến lúc bản cung đó nhất định sẽ sinh một tiểu công chúa còn xinh đẹp hơn cả Vĩnh Lạc."
Vĩnh Lạc đang chơi ở bên cạnh nghe thấy tên mình liền hướng Thục phi cười toe toét.
Ánh mắt Thục phi nhất thời lóe lên tia sáng. Nàng ta xông tới ôm lấy Vĩnh Lạc, liên tục gọi "con yêu, con yêu".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bat-phu-thuong-ninh/chuong-12.html.]
Mấy ngày trước năm mới Thục phi đã lâm bồn, nàng sinh ra một hoàng tử. Sau khi Thục phi nương nương biết con là hoàng tử thì vẻ mặt hiện rõ vẻ thất bại, thập phần ghét bỏ tiểu hoàng tử.
Cả ngày nàng ta đều chạy đến cung Quý phi để chơi với Vĩnh Lạc. Có một lần còn nói muốn dùng tiểu hoàng tử đổi lấy Vĩnh Lạc. Hoàng thượng ban cho tiểu hoàng tử tên là Vĩnh Chương. Vĩnh Chương có lẽ là chịu ảnh hưởng của Thục phi, từ nhỏ đã thích đi theo sau Vĩnh Lạc.
Vĩnh Chương dùng giọng trẻ con gọi Vĩnh Lạc là tỷ tỷ. Năm Vĩnh Lạc năm tuổi, Quý phi tỷ tỷ lại mang thai. Lần này là một tiểu hoàng tử. Hoàng thượng ban cho hắn tên là Vĩnh An. An Lạc...... là lời chúc tốt đẹp nhất của người dành cho hai người con này.
Lần này các phi tần trong cung đều được tấn phong. Thục phi như ý nguyện được tấn phong thàn Quý phi. Quý phi được tấn phong làm Hoàng Quý phi.
Ta cũng nhờ đó mà được thơm lây, được phong làm Đức phi. Đôi khi ta sẽ nghĩ, nếu sau này lại có nữ tử tiến cung, nhìn thấy ta từ xa, có phải cũng giống như ta lúc trước nhìn thấy Thục phi, cho rằng chức Phi của ta cũng là mua được không.
Suy nghĩ một hồi ta liền bật cười. Cười cười rồi lại khóc.
Đại khái thì ta không phải là người thông minh gì. Cả đời hô hào muốn tranh sủng nhưng chưa từng được ân sủng lần nào.
Hoàng thượng vẫn thỉnh thoảng thích đến cung của ta ngồi một chút. Hắn nói ta lúc mới vào cung tuổi vẫn còn nhỏ, mỗi lần chớp chớp mắt nhìn hắn, đều khiến lòng hắn mềm nhũn. Giống như nhìn thấy một muội muội kính yêu huynh trưởng.
Hoàng thượng hỏi ta có muốn xuất cung không, hắn có thể an bài cho ta.
Nhưng ta đã cự tuyệt.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong cung này còn có người ta lưu luyến, có tri kỷ cả đời của ta. Ta muốn ở lại nơi này, nhìn những người ta quan tâm được viên mãn cả đời.