BÁO THÙ CHO CHÀNG - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-13 15:14:05
Lượt xem: 84
Chỉ là ngôi sao mới bộc lộ tài năng, bọn họ nguyện ý che giấu đứng phía sau mà thôi.
Thắng được Kiều Hoài, thì thế nào.
Kiêu binh tất bại.
Trong quân trướng trung tâm, lão tướng tháo mũ bảo hiểm lộ ra râu tóc hoa râm, ngồi ở trên cảnh giác nhìn ta.
“Là ngươi sai người đưa bản đồ bố phòng cho lão phu sao? Ngươi là ai?”
Lại chỉ chỉ hộp vuông trong tay ta: “Cái ngươi đang ôm có phải là thủ cấp của Thiên Sách tướng quân?"
Ta giơ tay gỡ chiếc mặt nạ đã đeo trên mặt hơn mười ngày.
“Chu bá bá.” Ta ngẩng đầu: “Là con.”
Chu Viễn Minh bỗng nhiên đứng lên, dùng một góc áo giáp lật bàn.
“Tang Ca?”
Người lao xuống vài bước, nắm chặt cánh tay ta.
“. Ngươi còn sống?”
11
Chu lão tướng quân từng là đồng đội của lão Vũ Anh Hầu.
Lúc ta và Kiều Hoài còn nhỏ, thường xuyên đi theo người luyện binh ở thượng tá trường, tính ra, người cũng là một nửa sư phụ của chúng ta.
“Trận cháy lới ở Hầu phủ kia ta đã nhìn thấy, ngươi bị khiêng ra lúc ta cũng ở đây."
Người ngồi đối diện ta, liên tục thở dài: “Nha đầu ngươi điên rồi sao? Sao lại giả chết?
“Vâng, con đã uống thuốc giả c.h.ế.t trước, lại dặn tử sĩ chờ lúc lửa nổi lên, đưa con ra ngoài. Mọi người sẽ cho rằng con bị thiêu c.h.ế.t trong đám cháy, tin tức truyền đến doanh trại địch, Nam Vinh Phụng sẽ càng đắc ý.”
Ta bình tĩnh trả lời: “Đông Trì cần một trận thắng để nâng cao sĩ khí, con biết thánh thượng sẽ phái người đến, đã chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm.”
"Thật đáng tiếc, ngươi khổ tâm cô nghệ, lão phu mặc dù đánh lui quân địch, nhưng vẫn để cho tên Nam Vinh Phụng kia chạy thoát!"
Ta nhìn người mỉm cười: “Không vội, Chu bá bá, con đã hạ độc trên đao của hắn.”
Mặt mày Chu lão tướng quân lộ vẻ chấn động.
Chỉ cần một ngày hắn không bỏ đao ra, chất độc kia sẽ xâm nhập tim phổi hắn.
Cho dù hôm nay may mắn nhặt được mạng, hắn cũng không thể sống lâu.
Cha lão tướng quân quát khẽ: “Một mình vào doanh trại địch, vạn nhất có chuyện xấu, ngươi, ngươi,."
"Ngươi" một hồi lâu, nửa câu sau lại không được nói tiếp.
Lão tướng chinh chiến nửa đời người, vào lúc này hốc mắt lại đỏ lên.
“A Hoài đã không còn, ngươi bây giờ lại.”
Người ngước mắt nhìn ta, cắn răng: “Cổ họng ngươi sao vậy?”
Muốn vào doanh trại địch, diện mạo có thể thay đổi, thân hình có thể ngụy trang, nhưng giọng nữ không thể ngụy trang được.
Ta bình tĩnh nói: “Trước khi vào doanh trại, con nuốt than lửa.”
“Răng rắc", Chu tướng quân bóp nát chén trà trong tay.
“Sao lại làm thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bao-thu-cho-chang/3.html.]
Người oán hận: “Sao lại làm thế?
12
Kiêu Tang Ca phải chết.
Không chỉ để không gây nghi ngờ khi lẩn vào doanh trại của kẻ thù, mà còn để sau này.
A Hoài của ta, văn thao võ lược, kinh tài tuyệt diễm, là thiếu tướng quân chói mắt nhất Xương Đô.
Đối mặt với đối thủ như Nam Vinh Phụng, chàng không thể vô cớ bị thua.
Linh cữu của chàng mới về tới Xương Đô, tin tức chàng thông địch liền xôn xao trong triều. Ta biết, thông đồng với địch chắc chắn là người khác.
Nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, những ánh mắt kia sẽ nhìn chằm chằm ta một ngày. Muốn cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, để cho bọn họ cho rằng, Kiều gia thật sự thất bại.
Kiều Hoài chết, Kiều Tang Ca tự thiêu mà chết.
Mối đe dọa của những người này không còn nữa.
Từ nay về sau, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bị hủy hoại giọng nói, thân thể gầy yếu.
Một con d.a.o do một tên vô danh tiểu tốt đ.â.m ra là khó phòng ngự nhất.
13
Ta đưa A Hoài trở lại đền thờ của Kiều thị.
Năm đó nghĩa phụ năm ra khỏi núi đã kiến công lập nghiệp.
Hầu phủ to như vậy, người lại xây đền thờ trong núi.
Người vẫn luôn ở đây chờ độc tử của mình.
Ngày đó ta hỏa thiêu linh đường, t.h.i t.h.ể trong quan tài, là t.h.i t.h.ể tử tù ta tìm được.
Đã mấy tháng trôi qua, hôm nay A Hoài hoàn toàn nằm nguyên vẹn trước mặt ta.
Đền thờ yên tĩnh, ta dựa vào quan tài của chàng, nhớ lại ngày xưa.
Chúng ta cùng nhau đi dạo phố, ta kéo chàng vào sòng bạc xem náo nhiệt, bị nghĩa phụ biết, chàng cầm nồi cho ta, quỳ bên ngoài thư phòng một đêm.
Lúc mới định hôn ước, chàng luôn luôn trầm ổn cao hứng như một hài tử, trước mặt nghĩa phụ ôm ta không buông, bị nghĩa phụ một cước đá ra khỏi viện.
Ta hỏi chàng sau khi kết hôn còn có thể theo chàng xuất chinh hay không.
Chàng nói: “Vì sao không thể? Sau này nàng muốn làm gì thì làm.”
Không có chàng, sau này ở đâu ra?
Lúc phong quan ta sờ sờ mặt chàng lần cuối.
Rừng núi hoang vắng, trời đổ mưa.
14
Một tháng sau, ta mở một cửa hàng bánh ngọt ở Xương Đô.
Tay nghề của ta rất tốt.
Trước kia, khi nghĩa mẫu còn sống, mỗi lần cãi nhau với nghĩa phụ, nghĩa phụ đều đến năn nỉ ta làm chút điểm tâm đi giúp người dỗ dành nghĩa mẫu.
Chiêu này trăm lần thử trăm lần không xong, chỉ là mỗi lần đều bị A Hoài cười, chàng cười rằng chính phụ thân mình đắc tội với thê tử, còn phải nhờ vào ta để dỗ.