BẢO CHÂU - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-01 12:30:55
Lượt xem: 406
“Không có, ta không có ngược đãi nàng, ta chỉ có một nữ nhi này mà thôi, đây là kết tinh tình yêu của ta và Hoành lang, làm sao ta có thể cam lòng ngược đãi nàng cơ chứ.”
“Ngươi gạt ta!”
“Đúng, tất cả đều là nói dối, ngươi gạt ta!”
Ta bước từng bước một đi tới bên cạnh nàng ta, cười nhạo rồi đưa tay phải của ta tới trước mặt nàng ta: “Vậy sao?”
“Vết sẹo này, ngài có thấy quen không?”
“Không phải các ngươi không phải đều cười nhạo ta nhà quê bởi vì buộc khăn lụa ở trên cổ sao? Hôm nay ta sẽ cho ngài xem, rốt cuộc cái cổ này của ta có cái gì mà không thể cho người ta thấy.”
Quận chúa liều mạng lui về phía sau, lảo đảo ngã xuống đất rồi vội vàng lùi về phía sau: “Không muốn! Không muốn!”
Ta cũng không quan tâm, ta tháo khăn lụa xuống, để lộ ra vết sẹo năm đó trong lúc nổi điên nàng ta đã để lại cho ta.
Quận chúa hét lên, mất một lúc lâu sau nàng ta mới bình tĩnh trở lại.
Sau đó nàng ta đảo mắt, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Ta không nhịn được liếc mắt một cái, thì ra uy phong của quận chúa nương nương chỉ có thể áp dụng lên người ta lúc ta sáu tuổi mà thôi.
Phàm là một đại nhân tâm trí thành thục thì đều có thể tùy ý g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta ngay lập tức.
Tuổi thơ của ta không đáng tí nào.
Trong lúc Đại trưởng công chúa lo lắng chữa trị cho quận chúa, ta và mẫu thân thừa dịp hỗn loạn rời khỏi phủ công chúa.
“Đồ quỷ ranh mãnh, con hóa trang vết thương lúc nào vậy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bao-chau/chuong-15.html.]
Ta cười nhạo xé xuống vết sẹo ngụy trang ở trên cổ và trên tay: “Từ lúc trở về kinh thành, ta đã nghĩ đến việc sẽ có ngày này, cho nên ta cố ý phòng ngừa vạn nhất.”
Mẫu thân oán trách liếc ta một cái: “Khăn lụa cũng là một khâu trong kế hoạch của con à?”
Ta mỉm cười gật đầu: “Chỉ có các nàng tự mình hại mình mà thôi, khi biết được hết thảy mọi chuyện đều là do nàng tạo nghiệt, như vậy mới có thể tạo thành một kích chí mạng!”
Mẫu thân nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay ta, nàng lại nhịn không được đỏ mắt: “Cũng nên để cho nàng nếm thử mùi vị này, năm đó vì muốn khử sẹo cho con mà chúng ta đã hao phí rất nhiều tâm huyết.”
Ta nặng nề gật đầu: “Ta đã phải uống rất nhiều thang thuốc đau khổ, những thứ này đều là quả báo của nàng mà thôi!”
12
Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết ta chính là đích xuất tiểu thư của Trấn Bắc Hầu phủ bị mất tích vào năm đó.
Quốc công phu nhân tới cửa xin lỗi trước, nàng ta khóc lóc cầu xin mẫu thân ký kết lại hôn ước, nhưng đã bị mẫu thân đánh ra ngoài.
Quốc công phu nhân tự ngộ ra việc bản thân đã bị Thẩm Trân Châu dụ dỗ, mang theo ma ma tráng kiện đi đến thư viện hành hung Thẩm Trân Châu.
Theo người vây xem hiện trường kể lại, Thẩm Trân Châu bị nhổ mất một chỏm tóc, khắp nơi trên người đều là dấu chân, mặt cũng bị cào nát.
Quốc công phu nhân còn ở trước mặt mọi người trong thư viện, ném hà bao uyên ương Thẩm Trân Châu thêu cho Cố Cận Trạch lên người Thẩm Trân Châu.
“Ngươi đúng là nữ tử không biết liêm sỉ, làm sao có thể xứng để bước vào đại môn phủ ta được chứ, không biết cái tên nghèo kiết xác nhà ngươi đã chui ra từ góc xó xỉnh nào mà may mắn được quận chúa nhận nuôi, còn dám tác oai tác quái, phi!”
Thẩm Trân Châu đỏ bừng hết cả mặt, không cam lòng truy hỏi: “Ta là người nghèo kiết xác, thế ngươi thổi phồng Cố Cận Trạch nhà người thành cái gì?”
“Vì ngươi mà ta thà hủy hôn mối tốt, ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ?”