BÁO ÂN - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2024-09-12 23:47:45
Lượt xem: 889
5
Nhưng anh nói cũng có lý, tôi nợ anh.
Cuối cùng, tôi lựa chọn kỹ càng, tìm một bản phác thảo bỏ đi có chủ đề "Ôm trọn biển cả" và đưa cho Trần Vi.
Tôi nói: "Chỉ lần này thôi, dùng xong trả lại cho em."
Trần Vi hứa chắc nịch.
Nhưng ngay cả Trần Vi cũng không ngờ, Giang Lộ không hề dùng bản phác thảo của tôi để làm bài tốt nghiệp.
Cô ấy đã dùng bản vẽ đó để tham gia cuộc thi.
Khi ban tổ chức công bố các tác phẩm lọt vào vòng trong, tôi mới biết chuyện.
Tôi không có WeChat của Giang Lộ, nên về nhà, tôi lập tức tìm Trần Vi để đối chất.
Trần Vi cũng bất ngờ, gọi điện bảo Giang Lộ đến ngay để giải thích rõ ràng.
Giang Lộ hiếm khi tỏ ra tội nghiệp, nói: "Xin lỗi, tớ cứ nghĩ đây là phác thảo bỏ đi của cậu, chắc cậu không dùng đến nữa."
"Dù có là phác thảo bỏ đi, cậu cũng không thể lấy tác phẩm của tớ đi dự thi được!"
"Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tớ, em gái đừng giận mà."
Nhìn xem, đã bao lâu rồi mà cô ấy vẫn gọi tôi là "em gái," tôi không có tên hay sao?
"Tôi sẽ gọi điện cho ban tổ chức," tôi lạnh lùng nói, "yêu cầu họ hủy bỏ tư cách vào vòng trong của tác phẩm này."
"Không được!" Sắc mặt Giang Lộ lập tức thay đổi, "Cậu mà làm vậy, họ sẽ nghĩ tớ ăn cắp tác phẩm, sau này làm sao tớ có thể tồn tại trong ngành này nữa?"
"Cậu vốn dĩ là ăn cắp tác phẩm."
Giang Lộ liếc nhìn Trần Vi: "Vi ca, anh xem đi, rõ ràng là bạn gái anh tự tay đưa bức vẽ cho em mà!"
Tôi:...
Người này còn biết xấu hổ không?
Trần Vi nhìn có vẻ khó xử.
Giang Lộ nhân cơ hội làm ra vẻ đáng thương: "Vi ca, cơ hội này rất quan trọng với em, nếu nhà trường biết, chắc chắn sẽ không cho em tốt nghiệp, anh cũng biết tính mẹ em rồi, bà ấy có thể đánh c.h.ế.t em!"
Trần Vi d.a.o động: "Tuệ Tuệ, thôi bỏ qua đi."
"Không thể bỏ qua như vậy! Đây là tác phẩm của em, không ai được mạo danh!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bao-an/chuong-5.html.]
"Nhưng tình hình của Giang Lộ như vậy, thật sự không tiện vạch trần... Thôi thì bỏ qua lần này, anh đảm bảo cô ấy sẽ không có lần sau."
Tôi nhìn Trần Vi, chất vấn: "Anh là gì của cô ấy? Anh dựa vào cái gì mà đảm bảo cho cô ấy?"
Tôi hiếm khi nói chuyện với Trần Vi kiểu này, anh ngẩn ra một chút, có vẻ hơi cáu.
"Lâm Tuệ, em nói lý một chút đi!"
"Em không nói lý? Được thôi, em sẽ đi nói lý với ban tổ chức."
"Được rồi, chẳng phải chỉ là một bản phác thảo bỏ đi sao? Em có biết bao nhiêu bản phác thảo bỏ đi, vẽ lại chẳng phải là được sao? Cứ tính toán chi li thế có vui không?"
Tôi thực sự không dám tin lời này lại từ miệng Trần Vi thốt ra.
Tôi nói: "Trần Vi, anh nghĩ kỹ xem bản vẽ đó tên là gì."
"Gì cơ?" Trần Vi nhớ lại một chút, "‘Ôm trọn biển cả,’ tên đó thì sao?"
Tôi không nói gì, mắt bỗng cay xè.
Anh ấy lại hỏi tôi "thì sao."
Bức vẽ đó là tác phẩm tôi đã vẽ khi đối mặt với nỗi sợ hãi, nhưng sau khi vẽ xong, tôi cảm thấy mình không hề chiến thắng được nỗi sợ, chỉ vẽ ra bề ngoài bình yên.
Vì vậy, tôi đã bỏ nó.
Câu nói thờ ơ "thì sao" của Trần Vi khiến tôi đau lòng hơn cả việc Giang Lộ dùng trộm tác phẩm của tôi đi thi.
—--
Cuối cùng tôi đã không đi báo ban tổ chức về Giang Lộ.
Trần Vi sau đó nhận ra vấn đề, lo lắng mấy ngày liền, cố gắng dỗ dành tôi.
Anh ấy quá hiểu điểm yếu của tôi, biết nói gì để lấy lòng tôi.
Anh ấy thề rằng chỉ cần việc này kết thúc, tôi không nhắc lại, anh ấy sẽ giữ khoảng cách với Giang Lộ.
Dùng một bản phác thảo bỏ đi, đổi lấy một sự yên ổn, tôi đã đồng ý.
Trần Vi quả thật đã giữ lời, một thời gian dài không còn qua lại với Giang Lộ.
Giang Lộ nhắn tin, rủ anh chơi game, anh đều không đáp.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng, chuyện đã kết thúc, Giang Lộ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp mối quan hệ nhiều năm của họ.