BẠN TRAI QUA MẠNG LÀ BOSS THẾ GIỚI KINH DỊ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:26:29
Lượt xem: 261
Nghe anh nói vậy, tôi có hơi chột dạ và cả chút oan ức nữa.
Cũng không thể trách tôi được, ai biết anh không phải là người chứ!
Nghĩ lại những trường hợp đi lạc và thế giới kinh dị, tôi cũng hỏi anh một vấn đề: “Đám người từng bắt nạt em bị ch.ê.t thảm, là do anh làm à?”
“Phải, tự tay anh gi..êt bọn họ.”
Giọng Thẩm Phượng Ngô lành lạnh, tay anh nhấc tôi lên gần với tầm mắt anh.
Tôi nhìn vào cặp mắt phượng ấy, sâu hun hút như vực đen không đáy, chứa đầy bóng tối cắn nuốt hết thảy ánh sáng, mà trong lúc vô ý…lại lấp lánh một ít sắc tím nhạt.
Anh cụp mắt, lúc nhìn vào tôi thì trông hệt như một vị thần đang nhìn xuống trần gian, quan sát những người phàm nhỏ bé: “Kẻ nào bắt nạt Hạ Tích Vụ đều phái ch.ê.t!”
Tôi giật mình, phát hiện tim mình đang đập thình thịch.
“Vậy còn em, em lạc vào thế giới của anh cũng là do anh làm à?”
Kể từ khi gặp mặt, lần đầu tiên tôi không lùi bước mà lại nhìn thẳng vào mắt anh:
“Thẩm Phượng Ngô, anh kéo em tới đây là muốn giữ em lại…trầm luân cùng anh sao?”
“Em à, không…không phải do anh làm.”
Thẩm Phượng Ngô giải thích, có phần ấp úng, giống như đang nói dối vậy.
Thấy thế, sự rung động của tôi ngừng lại, âm thầm ảo não, vậy mà mình lại bị anh mê hoặc!
Tôi nên lựa chọn quay về, không nên ở lại thế giới kinh dị này.
“Em yêu, anh biết em chưa thể chấp nhận anh ngay được, nhưng…anh ngoan lắm, anh sẽ ngoan mà.”
Thấy tôi im lặng, Thẩm Phượng Ngô hoảng hết cả lên, anh cúi xuống kề sát vào trán tôi:
“Em yêu, đừng chia tay anh mà, anh sẽ tốt với em, anh sẽ mãi mãi tốt với em.”
Anh vừa nói vừa đổi thành một tay ôm tôi, sau đó thả mấy cái xúc tu màu đen ra.
Mấy cái xúc tu ở trên tay ia của anh, vậy mà lại tụ lại một chỗ biến thành hình một bó hoa.
Một bó hoa màu đen, yêu dã và quỷ dị, bị nhét vào tay tôi:
“Em yêu, không phải em thích hoa à? Anh có thể biến ra hoa nè, hình gì cũng được…”
Anh như đang tỏ tình, ngốc nghếch và ngây thơ.
Mấy cái xúc tu đen còn nhiệt tình hơn cả anh, ngo ngoe trước mặt tôi, không hiểu sao tôi lại nhìn ra hai chữ “nịnh nọt”!
Tôi hẳn phải sợ, hẳn phải chán ghét, nhưng thực tế thì….tôi không biết phải làm sao.
Vì vậy tôi không nhận, buông bó hoa ấy ra, để chúng nó rớt xuống.
“Em à, em vẫn sợ anh phải không? Cho dù….anh có nói, anh sẽ không làm hại em, em vẫn không tin.”
Thẩm Phượng Ngô nói với vẻ suy sụp, lòng tôi khẽ nhói lên.
Anh hạ giọng khẽ khàng, nhỏ nhẹ hỏi tôi: “Vậy…hai ta vẫn yêu qua mạng được không? Sau này, mình chỉ liên hệ qua mạng thôi, em cứ coi anh là Ngô Ngô trong tưởng tượng của em….”
“Thế giới không liên thông, anh chỉ có thể gửi tin nhắn, không thể chat voice hay video….em yêu, trước giờ không phải anh cố ý không nhận, bây giờ vừa khéo là không làm em thêm phiền.”
Một boss lớn chúa tể thế giới kinh dị như anh, bây giờ cầu xin tình yêu của một cô gái nhân loại, hèn mọn như bụi bặm.
Tôi thoáng chút kinh ngạc, ý anh là…muốn đưa tôi trở về chứ không ép tôi ở lại?
13
Tôi đang định nói chuyện thì ngài cửa có tiếng ồn vọng vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-qua-mang-la-boss-the-gioi-kinh-di/chuong-11.html.]
“Rầm—-”
Cửa phòng tôi vỡ toang, ngoài cửa là Trần Thanh chật vật đỡ Sở Phong bị thương, cô bé con thuận tay kéo theo một cái rìu cao hơn con bé một cái đầu từng bước đuổi theo.
Rõ ràng bọn họ đã sử dụng đạo cụ mới có thể phá nát cửa phòng của tôi.
“Hạ Tích Vụ, xin cô cứu chúng tôi, tôi cho cô đạo cụ vượt ải….”
Trần Thanh còn chưa nói xong, lúc nhìn rõ khung cảnh trong phòng thì im bặt.
Màn hình bình luận triệt để nổ tung:
【Tui nhìn thấy gì đây? Là Boss lớn!!! 】
【Boss lớn lại tới g.i.ế.c chị Tích Vụ rồi….Cũng phải, không có ngoại lệ, không một ai! 】
【Nè lầu trên, hay ấy cậu xem lại đi…Boss lớn gi.êt người vung tay cái là tèo, kết quả bây giờ còn đang ôm người ta kìa???】
Gần như đồng thời, tôi nhìn thấy Thẩm Phượng Ngô nghiêng đầu, vẻ dịu dàng, nghe lời, thâm tình khi nhìn tôi đều biến mất sạch sẽ.
Chỉ thấy xúc màu đen b.ắ.n ra, quấn lấy cổ Trần Thanh và Sở Phong, chỉ một giây đã kéo họ lên khoảng không ở phía trước.
Trần Thanh và Sở Phong không kịp giãy dụa đã bị nghẹt thở đỏ lừ cả mặt, tiếp đó ngất xỉu.
Còn live stream cũng bị gián đoạn.
Ngoài cửa, cô bé con dựa vào cây rìu, lẳng lặng chờ Thẩm Phượng Ngô gi.ê.t xong quẳng cho nó để nó tiếp tục làm búp bê.
Nhưng có lẽ Thẩm Phượng Ngô băn khoăn đến tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Cưng à, đừng nhìn.”
Tôi cũng không muốn nhìn, ánh mắt liếc qua Sở Phong và Trần Thanh.
Nhớ lại đêm qua nếu Thẩm Phượng Ngô không ra tay, cô ấy định dùng đạo cụ cứu tôi….
Tôi vô thức bấm vào lòng bàn tay, trù trừ không nói.
“Em yêu, em muốn tha cho họ sao?”
Thẩm Phượng Ngô như cảm giác được gì đó, hờ hững nhắc nhở:
“Bọn họ gần ch.ê.t, cố tình xông vào phòng em, sẽ liên lụy khiến em bỏ mạng.”
Quả thật, Thẩm Phượng Ngô nói có lý, tối nay có lẽ cô bé con muốn gi.ê.t Trần Thanh hoặc Sở Phong, cũng có thể là cả hai.
Thời khắc cuối cùng, bọn họ lựa chọn cầu cứu tôi.
Cầu sinh là bản năng của con người, nhưng nếu không có Thẩm Phượng Ngô, tất nhiên là tôi sẽ phải chôn cùng bọn họ.
Nhưng có lẽ Trần Thanh hiểu nhầm tôi che giấu thân phận, thấy tôi có năng lực ra tay cứu bọn họ.
“Anh tha cho họ có vi phạm quy tắc gì không?”
Tôi hỏi, cẩn thận tính toán, Trần Thanh và Sở Phong cộng lại cũng không thể bằng Thẩm Phượng Ngô được.
“Thế giới của anh, anh là quy tắc.”
Thẩm Phượng Ngô bình tĩnh nói, xúc tu màu đen vung lên, vứt hai người kia ra ngoài cửa. Nhìn cảnh đó tôi đột nhiên thấy anh đẹp trai ghê?
Tôi giật mình cảm giác mình cũng chẳng khác nào một con quái vật.
“Nếu đã là bạn của chị thì em gi.ê.t đứa khác vậy ha!”
Cô bé con nhìn nho nhỏ, kéo theo cây rìu to tổ chảng trông lại cute hột me.
Nó bước qua Trần Thanh và Sở Phong, định đi về một hướng khác.
Bỗng đột nhiên ngoái lại, nhìn tôi với vẻ hứng thú: