Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠN TRAI QUA MẠNG LÀ BOSS THẾ GIỚI KINH DỊ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-28 10:23:38
Lượt xem: 273

1.

Tôi bị mất liên lạc với anh bạn trai qua mạng.

Nguyên nhân có hơi phiền lòng, là do tôi ép anh ra gặp nhau ngoài đời.

Nói thật thì chuyện này không trách tôi được…có nhà ai yêu qua mạng hẳn một năm trời, mà mặt mũi người yêu thế nào cũng không biết không!

Ban đầu, tôi nghi ngờ là lừa đảo qua mạng.

Nhưng Thẩm Phượng Ngô ngày nào cũng tặng tôi nào hoa, nào trà sữa, nào đồ dưỡng da, cứ đến ngày lễ, chuyển khoản không phải 52000 thì là 131421.*

*520 là anh iu em, 131421 là trọn đời trọn kiếp iu em.

Ghét cái là anh còn không quên ghi chú rằng đây là tự nguyện tặng tôi!

Yêu đương qua mạng như thế một năm, một đứa dựa vào Huabei* sống qua ngày như tôi vậy mà cũng thực hiện được giấc mơ làm giàu!

*Huabei: một loại thẻ tín dụng

Đã vậy mà Thẩm Phượng Ngô vẫn luôn nói xin lỗi:

“Xin lỗi em yêu, là lỗi của anh, tạm thời không thể gặp em ngoài đời được…Nhưng anh thật sự yêu em lắm lắm, bạn gái của người khác có gì, em cũng sẽ có!”

Tôi nhìn số dư tài khoản, nước mắt không biết ganh đua chảy ra từ khóe miệng, anh ấy cho tôi nhiều lắm luôn!

“Oki Ngô Ngô, em tin anh.”

Tôi thừa nhận, tôi mất liêm sỉ, thấy tiền là khom lưng.

Nhưng dần dà, tôi cũng có tình cảm thật.

Ngoài việc không bầu bạn ở ngoài đời, Thẩm Phượng Ngô có thể nói là hoàn hảo, tôi dần dần có xu thế yêu đương mất não.

Nhưng mấy lần tôi đề nghị gặp mặt đều bị Thẩm Phượng Ngô từ chối.

Từ chối xong có lẽ anh áy náy, lại chuyển khoản cho tôi, thậm chí còn định mua nhà cho tôi.

Đáng ghét, suýt nữa thì bị d.a.o động rồi.

Tôi bắt đầu thử anh: “Ngô Ngô, kỳ thật là lùn một tí, xấu một tí, hay là lớn tuổi một tí đều không sao.”

Lúc tôi đang thấp thỏm thì Thẩm Phượng Ngô trả lời: “Em yêu, anh đo rồi, ít nhất phải 1m95! Tuổi thì hơi lớn một chút xíu, nhưng có lẽ cũng không xấu đâu…”

Má, nói hươu nói vượn thì hay, có giỏi thì anh gặp mặt ngoài đời xem nào!

Tôi cắn răng dò hỏi thêm: “Vậy anh….có phải đã bị thương, rồi bị t..àn t..ật gì đó không?”

“Em à, anh cực kỳ mạnh, không ai có thể làm anh bị thương được!”

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn này, cười lạnh liên tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-qua-mang-la-boss-the-gioi-kinh-di/chuong-1.html.]

Vậy thì rốt cuộc vì sao không dám gặp mặt?

Tôi hết nhịn nổi, quẳng qua một đoạn voice chat: “Thẩm Phượng Ngô, hai ta yêu nhau cả năm trời mà cả gọi điện với gọi video anh cũng không thèm nghe, đây mà gọi là yêu à?”

Thẩm Phượng Ngô thấy tôi giận, vừa chuyển khoản vừa nhắn tin xin lỗi.

Lần này, tôi rất có cốt khí ấn chuyển hoàn, rồi lại vứt một đoạn voice chat qua: 

“Thẩm Phượng Ngô, anh nghĩ em muốn tiền của anh à? Chỉ cần anh là người, thì em phải gặp bằng được, em phải nhìn bộ mặt thật của anh xem thế nào!”

Trước giờ dễ nói chuyện như Thẩm Phượng Ngô lại hiếm được im lặng, trên khung chat hiện dòng chữ “Đang soạn tin nhắn” một hồi lâu, mà nửa chữ cũng không thấy gửi lên.

Lòng tôi chìm xuống, tôi nghĩ đến một suy đoán tồi tệ nhất, chẳng lẽ anh…đã kết hôn rồi ư?

Vừa nghĩ mình có thể là bé ba, tôi ức quá gửi tối hậu thư: “Thẩm Phượng Ngô, hoặc là gặp nhau ngoài đời, hoặc là chia tay, anh chọn đi!”

Tôi lấy chia tay ra uy hiếp, ép anh gặp mặt, kết quả…Thẩm Phượng Ngô cứ thế mất liên lạc!

Tôi suýt nữa khóc vì tức, mấy lần mở ví lên định chuyển trả lại cho anh rồi chia đôi cuộc tình.

Chỉ tiếc tôi không hạ quyết tâm được, lòng thầm nghĩ chờ thêm một thời gian, có lẽ sẽ có thay đổi thì sao?

Hết cách, anh cho tôi nhiều quá mà hu hu hu.

2.

Đang lúc trằn trọc khó ngủ, tôi đột nhiên nhận được thư triệu tập của cả.nh sá.t.

Trong cùng một đêm, những người từng ức hiếp, nhục nhã tôi đều ch.ê.t một cách kỳ dị.

Có người tai nạn ô tô, có người nhảy lầu, có người ch.ê.t đuối….

Phía cảnh sát sắp xếp thông tin về nạn nhân thì bất ngờ phát hiện một điểm chung, đó chính là…bọn họ đều quen biết tôi, còn từng bắt nạt tôi!

Kẻ thù ch..êt thảm, tuy tôi không lấy làm mừng nhưng cũng cảm thán ông trời có mắt.

Chẳng qua chuyện xảy ra đột ngột, tôi bị cảnh sát nghi ngờ cũng cảm thấy hoang đường.

Hoang đường xong tôi lại nhớ tới Thẩm Phượng Ngô mất liên lạc đã lâu, lòng bỗng nặng nề.

Lẽ nào anh cũng…

Tôi không rảnh lo những thứ khác, chỉ muốn tới đồn cảnh sát thật nhanh.

Kết quả vừa mở cửa, rõ ràng đang là mùa xuân tháng ba, chào đón tôi lại là một màn sương trắng.

Đầu óc trống rỗng như bị mất trí nhớ.

Đợi tôi hoàn hồn lại đã phát hiện mình đang đứng tại một nơi xa lạ.

 

Loading...