Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạn Trai Phát Điên Khi Cùng Tôi Xuyên Qua PO Văn - 02

Cập nhật lúc: 2024-09-01 11:00:18
Lượt xem: 68

**02**

Phó Đông nói rằng khi tình tiết trong sách có thời gian thảnh thơi, anh ấy sẽ tranh thủ thời gian để về nhà. Lúc đầu, đúng như lời hứa, mỗi tuần anh đều trở về một lần. Nhưng rồi, khi anh và nữ chính gặp gỡ, hiểu nhau hơn và dần hòa mình vào thế giới đó, tần suất về nhà của anh cũng ngày càng ít đi. Như lần này, tôi đã đợi đến ba tháng mới thấy anh trở về một lần.

“Anh ở trong sách có gặp khó khăn gì không?” Khi được anh ôm vào lòng, tôi lo lắng hỏi.

Phó Đông rất ít khi kể cho tôi nghe về thế giới trong sách. Anh nói, anh sợ tôi sẽ suy nghĩ lung tung. Vì vậy, anh chỉ lơ đễnh đáp vài câu: “Có chút phiền phức, xuất hiện vài đối thủ cạnh tranh.”

Tôi tò mò: “Anh xuyên vào loại tiểu thuyết gì vậy? Huyền nghi? Tiên hiệp? Ngôn tình? Hay khoa học viễn tưởng?”

Phó Đông suy nghĩ một lúc, dường như đang cân nhắc từ ngữ: “Cũng coi như là một... xã hội lý tưởng không tưởng.”

“Nghe như khoa học viễn tưởng vậy.” Tôi đùa, “Nếu em cũng có thể xuyên vào sách giúp anh thì tốt quá.”

Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱

Ánh mắt Phó Đông thoáng qua một chút không vui, giọng anh cũng trở nên lạnh lùng hơn.

“Nếu em vào, chúng ta sẽ không thể ở bên nhau được.”

“Tại sao?” Tôi muốn nhân cơ hội này hiểu thêm về thế giới trong sách.

Phó Đông vẫn không muốn nói thêm. Anh chỉ cúi đầu xuống và rơi một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.

“Ưm...” Tôi bị nụ hôn của anh làm cho bối rối. Kỹ thuật hôn của anh dường như đã tiến bộ rất nhiều. Học từ đâu, tôi không muốn nghĩ đến.

Phó Đông bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày.

“Sao mồ hôi của em lại có chút mùi thế?”

“Cái gì?” Tôi ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ của anh, vô thức giơ cánh tay lên và ngửi, “Cũng bình thường mà... Chắc là do em chạy về gặp anh nên ra chút mồ hôi.”

Phó Đông thất vọng lắc đầu:

“Con gái khác mồ hôi còn có mùi dâu tây, sao em lại không phải vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-phat-dien-khi-cung-toi-xuyen-qua-po-van/02.html.]

Như thể bị dội một gáo nước lạnh, tôi c.h.ế.t lặng. Tôi và Phó Đông là mối tình đầu của nhau. Nhưng bây giờ, anh lại nhắc đến “con gái khác.”

Có lẽ đó là cô gái trong thế giới nhỏ bé kia?

“Anh chiếm được nữ chính kia, mồ hôi của cô ấy có mùi dâu tây sao?” Tôi chăm chú nhìn anh, “Anh thường gần gũi cô ấy đến mức quen thuộc cả mùi mồ hôi của cô ấy à?”

Phó Đông giật mình, vội vàng phủ nhận:

“Sao có thể? Anh chỉ nói vậy thôi mà. Có lẽ đó là mùi nước hoa, anh đi qua nghe thấy thôi. Anh yêu em đến thế, sao có thể để ý đến người phụ nữ khác được?”

“Nhàn Đình, em phải tin anh.”

Anh nôn nóng giải thích, nói rất nhiều lời khẩn thiết. Nhưng ánh mắt ghét bỏ khi anh hôn vào mồ hôi của tôi là không thể giả dối.

Không khí trở nên nặng nề và cuối cùng cũng tan biến. Sau một khoảng lặng dài, trên cổ tay Phó Đông truyền tống khí bắt đầu sáng lên.

“Tình tiết truyện đang cần anh, anh phải đi, tuần sau anh sẽ trở về vào sinh nhật của em.”

Phó Đông nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng vỗ về:

“Nhàn Đình, em đừng suy nghĩ nhiều, an tâm chờ anh nhé?”

Tôi nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt đã từng làm tim tôi rung động biết bao lần, giờ đây tràn đầy mong đợi. Chúng tôi có quá nhiều kỷ niệm sâu sắc, cùng nhau vượt qua bao khó khăn.

Có lẽ, thật sự tôi đã suy nghĩ nhiều quá.

“Đi đi, em sẽ đợi anh.” Tôi giả vờ cười nhẹ nhõm.

Phó Đông rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Nhàn Đình ngoan lắm.”

Sau đó, anh nhấn vào truyền tống khí và giống như vô số lần trước, biến mất trước mắt tôi chỉ trong chốc lát.

Căn phòng trở nên trống rỗng, chỉ còn lại mình tôi, bắt đầu một vòng lặp chờ đợi mới.

Loading...