Bạn Trai Ngày Nào Cũng Muốn Chết Cùng Tôi [Tận Thế] - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-10-27 22:12:58
Lượt xem: 10
Một giờ sau, Kỳ Phong Miên từ chối lời khuyên, công khai bỏ việc để đưa Vân Lộ Tinh về nhà.
Trên đường về nhà.
Chỉ trong một giờ, thời tiết đã trở nên tồi tệ hơn. Những đám mây đen dày đặc lớn trôi về phía sau, che khuất bầu trời và chặn hết ánh sáng mặt trời.
Kỳ Phong Miên chịu trách nhiệm lái xe. Bộ quần áo đi làm của anh đã được thay thành bộ vest đen anh mặc khi cầu hôn tối qua, cúc áo sơ mi được cài gọn gàng ở nút cao nhất.
Vân Lộ Tinh gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào một con chim bồ câu đậu ngoài cửa sổ, ngơ ngác phát ngốc.
Đài phát thanh liên tục thông báo tin tức từ khắp nơi trên thế giới.
Quốc gia A hứng chịu một trận dịch châu chấu hiếm gặp, quốc gia B phát hiện ra một loài ngoại lai chưa được biết đến, quốc gia C phát sinh một trận động đất nghiêm trọng với thương vong nặng nề và quốc gia D bùng phát một loại virus kiểu mới.
Nói tóm lại, thế giới dường như lúc nào cũng uống thuốc.
Giao thông tắc nghẽn khiến phong cảnh thật nhàm chán. Đám mây đen dày đặc đang tụ tập bên ngoài cửa sổ, sấm sét lóe lên ở phía chân trời. Những hạt mưa to rơi xuống, đàn chim bồ câu đậu trên cột đèn đường bay đi.
Vân Lộ Tinh nhìn chằm chằm vào bầu trời tối tăm ngột ngạt, không nhịn được đưa mắt nhìn Kỳ Phong Miên.
Kỳ Phong Miên rất đẹp trai, ngũ quan trên khuôn mặt rất thanh tú tinh xảo, sống mũi cao, môi mỏng, đường nét sắc sảo và làn da trắng ngần. Người bình thường thường dùng những từ như anh dũng, đẹp trai để miêu tả đàn ông, nhưng mỗi người gặp Kỳ Phong Miên đều luôn luôn buột miệng phát ra từ xinh đẹp.
Kỳ Phong Miên có vẻ đẹp phi giới tính và một đôi mắt hoa đào quyến rũ, điều này đã khiến anh gặp rất nhiều rắc rối không đáng có trong thời gian đi học. Mãi cho đến khi anh đeo kính cận khi trưởng thành, tình hình mới được cải thiện.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Kỳ Phong Miên uể oải dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên vô lăng, ngón tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay gõ nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái.
Giọng nói nghiêm túc của người dẫn chương trình vang lên bên tai, thế giới thật u ám và buồn bã.
Đúng lúc này, Kỳ Phong Miên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Lộ Tinh, hỏi: "Vì sao muốn anh sống?"
Đối mặt với ánh mắt mê hoặc của Vân Lộ Tinh, Kỳ Phong Miên chậm rãi nhắc nhở: “Lời cuối cùng của em ở kiếp trước.”
Anh chỉ nhắc nhở một chút, Vân Lộ Tinh liền nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng đó.
Nhưng khi nhắc đến cái c.h.ế.t của mình, Vân Lộ Tinh không còn nhiều ký ức nữa, thậm chí cô đã quên mất hình dáng của con quái vật đã g.i.ế.c c.h.ế.t mình lúc đó, cô chỉ còn nhớ nỗi đau tột cùng từ vết thương trước khi chết.
Trước tận thế, Vân Lộ Tinh không sợ hãi với cái chết, thế nhưng khi c.h.ế.t cô quá đau đớn, vì vậy cô mới tỏ ra tử tế thuyết phục Kỳ Phong Miên sống sót.
Vân Lộ Tinh luôn biết rằng Kỳ Phong Miên muốn chết. Từ lúc gặp Kỳ Phong Miên, cô đã biết anh cũng điên như mình.
Nhưng không giống như Vân Lộ Tinh vô hại, Kỳ Phong Miên thường tưởng tượng trong đầu nhiều kịch bản hủy diệt thế giới khác nhau, tưởng tượng ra phương pháp c.h.ế.t của mình và cảm giác hít thở không thông.
Đối với ước mơ và sự theo đuổi của người khác, Vân Lộ Tinh luôn ân cần và tôn trọng, không làm phiền, từ chối hay chịu trách nhiệm.
Bởi vì đó không phải việc của cô.
Cho nên, khi mối quan hệ giữa Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên dần dần được cải thiện, cô đã có tầm nhìn xa hơn để nghĩ xem mình nên mặc bộ quần áo bệnh viện nào trong đám tang của Kỳ Phong Miên.
Nhưng sau khi Vân Lộ Tinh trải qua nỗi đau c.h.ế.t chóc, cô quyết định có lòng nhắc nhở Kỳ Phong Miên, hy vọng đối phương có thể mạnh mẽ sống sót.
Vân Lộ Tinh cảm thấy mình đã làm được một việc tốt nên khi nhớ lại chuyện đó, cô không cảm thấy có gì sai trái cả. Cô nói thực tế: “Bởi vì nó thực sự rất đau nha.”
Nghĩ nghĩ, cô đột nhiên hỏi Kỳ Phong Miên: “Sao anh lại muốn tự sát?”
Phải mất bao nhiêu đau đớn và quyết tâm mới có thể cắt được động mạch cổ của chính mình bằng một con d.a.o sắc.
Vân Lộ Tinh ngơ ngác nghĩ, lúc đó Kỳ Phong Miên nhất định rất đau đớn.
Vì lý do nào đó, Vân Lộ Tinh đột nhiên hối hận khi hỏi câu hỏi này. Cô mím môi không nói nữa, trong xe đột nhiên im lặng.
Những hạt mưa rơi liên tục trên cửa sổ, b.ắ.n nước tung tóe. Độ ẩm kéo dài trong một ngày mưa triền miên thật khó chịu.
Trong xe tràn ngập một loại hơi thở khó tả, giống như mùi thông, tùng bách trong rừng hòa lẫn với mùi bùn tanh của mưa, trong lành lại thối nát. Đem Vân Lộ Tinh bao vây ở trong đó.
Bầu không khí ảm đạm và áp lực.
Kỳ Phong Miên liếc nhìn Vân Lộ Tinh, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô. Trong thế giới đen tối này, cô ấy là màu sắc rực rỡ sống động nhất.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, đáp: "Không phải tự sát."
Vân Lộ Tinh nghe thấy Kỳ Phong Miên nhẹ nhàng nói: "Nó là c.h.ế.t vì tình."
Anh chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Lộ Tinh, trong khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, trong mắt anh như có một nụ cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng của anh cũng trở nên dịu dàng.
Anh nói: “Chết vì tình muộn mất một năm”.
Vân Lộ Tinh trợn mắt há hốc mồm.
Cô kìm nén hồi lâu, không biết nên làm ra vẻ mặt gì, thấy Kỳ Phong Miên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô chỉ có thể cắn răng nói: “Loại hy sinh này của anh, chỉ một lần thôi là đủ."
Kỳ Phong Miên tựa lưng vào ghế, thưởng thức biểu tình của cô. Dường như không hiểu được ý nói uyển chuyển của Vân Lộ Tinh, anh lười biếng thở dài: "Nhưng lần đó còn chưa đủ trọn vẹn."
Da đầu Vân Lộ Tinh tê dại, cô muốn hỏi Kỳ Phong Miên: Anh đã chết, em cũng chết, rốt cuộc còn cái gì không trọn vẹn?
Anh muốn hoàn thiện bằng cách nào khác? !
Dường như nghe được suy nghĩ của cô, Kỳ Phong Miên chậm rãi giải thích: “Bởi vì đã chậm một năm.”
Trong khi đang nhìn chăm chú vào dòng xe cộ phía trước, anh liếc nhìn cô gái ngồi cạnh mình từ khóe mắt. Mái tóc đen dài của cô gái xõa xuống vai, trông giống hệt chủ nhân của nó, nhu thuận và an tĩnh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-ngay-nao-cung-muon-chet-cung-toi-tan-the/chuong-9.html.]
Anh đột nhiên nói: “Tiểu Lộ Châu, em có muốn cùng anh thử một lần không?”
Mặt Vân Lộ Tinh không thay đổi nói: “Cám ơn lời mời của anh, em thật sự không muốn.”
Cô cố nở một nụ cười giả tạo và xin lỗi bằng giọng điệu cực kỳ chiếu lệ: "Cho nên, thực xin lỗi, anh tự mình thử đi."
Kỳ Phong Miên nở nụ cười, thản nhiên nói: “Không sao đâu.”
Anh mỉm cười dịu dàng: “Dù sao ý kiến của em cũng không quan trọng lắm.”
Người liên quan, Vân Lộ Tinh:...? ? ?
Cô cố gắng thuyết phục Kỳ Phong Miên, với vẻ mặt nghiêm túc: "Em nghĩ anh có thể có một chút nho nhỏ hiểu lầm về từ "tuẫn tình." Cô đưa ra hai ngón tay trắng và ra hiệu cho Kỳ Phong Miên.
Vừa lái xe, Kỳ Phong Miên vừa buồn cười hỏi cô: “Thật sao? Nhỏ cỡ nào?”
Biểu tình Vân Lộ Tinh vô cảm: “Em cũng chỉ là khách khí thôi, đại khái có nghĩa là do tiếng Trung của anh không đạt tiêu chuẩn, anh sẽ thi trượt từ năm thứ nhất đến năm cuối cấp. Tóm lại, từ này tuyệt đối không phải giống như anh tưởng tượng đâu.”
Trong cơn mưa liên tục, Vân Lộ Tinh nghe thấy tiếng cười trong trẻo trong lòng Kỳ Phong Miên.
——[Tiểu Lộ Châu của tôi thật dễ thương... Nếu không có cô ấy, tôi chắc chắn sẽ lại phát điên lần nữa mất.]
Trên mặt Kỳ Phong Miên hiện lên một chút ý cười, tâm tình u ám của Vân Lộ Tinh tựa hồ cũng bị lây nhiễm, dần dần cải thiện.
Nhà của họ ở trong một biệt thự trên sườn núi ngoại ô thành phố. Khi cô chuẩn bị rời khỏi thành phố, Vân Lộ Tinh nhìn thấy biển hiệu của một siêu thị cách đó không xa, lập tức hỏi Kỳ Phong Miên liệu anh có thể đỗ xe không. Cô định đến siêu thị mua thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày để chuẩn bị cho tận thế.
Thời tiết thay đổi thất thường và tình hình cũng không theo chiều hướng tốt, Vân Lộ Tinh quyết định ở lại biệt thự thay vì quay lại bệnh viện sau lần về nhà này.
Ngoại trừ thời điểm họ ở trên giường, Kỳ Phong Miên gần như luôn ngoan ngoãn phục tùng Vân Lộ Tinh.
Cổ tay anh nhẹ nhàng chuyển động, chiếc SUV quay lại và hướng về siêu thị lớn nhất gần đó. Siêu thị cách đây không xa. Vân Lộ Tinh chán nản nhìn Kỳ Phong Miên. Đột nhiên, ánh mắt cô từ từ rơi vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh.
Chiếc đồng hồ đó là món quà Vân Lộ Tinh tặng anh từ rất lâu.
Khi Kỳ Phong Miên nhận được món quà, vẻ mặt của anh ấy thể hiện sự ngạc nhiên và ngoài ý muốn. Anh ấy lịch sự thay chiếc đồng hồ cũ ra, mỉm cười dịu dàng với Vân Lộ Tinh và nói rằng mình rất thích nó.
Sau khi nhận được món quà, biểu tình Kỳ Phong Miên trịnh trọng, tình yêu thể hiện trong lời nói của anh dường như không hề giả tạo. Nếu như Vân Lộ Tinh không nghe được tiếng nói trong lòng anh, có lẽ cô đã tin.
Kỳ Phong Miên thực sự là một kẻ tâm thần đạo đức giả. Vân Lộ Tinh thầm thở dài trong lòng.
Trên thực tế, Kỳ Phong Miên là kẻ tâm thần bí ẩn nhất mà Vân Lộ Tinh từng gặp. Anh chói sáng và tự tin. Anh đã giả vờ trong nhiều thập kỷ và chưa bao giờ bị người ngoài phát hiện. Đồng thời, anh ấy cũng có tính tự giác và tỉnh táo, lặng lẽ làm tất cả mọi thứ mình muốn.
So với Kỳ Phong Miên, Vân Lộ Tinh từ nhỏ đã được đưa vào bệnh viện, càng giống cá muối bỏ cuộc, mắc vào nồi hơn.
Nhưng Vân Lộ Tinh không nghĩ mình là kẻ ngốc. Ai quy định nhân cách phản xã hội phải kiên trì làm kẻ ác?
Vân Lộ Tinh không đi theo con đường thông thường.
Tính cách phản xã hội quá phức tạp, giả vờ làm người bình thường thì quá mệt mỏi, việc cố gắng giao tiếp bình thường bằng những câu nói vui vẻ thì quá nhàm chán. Tính cách bẩm sinh đã định sẵn cho cô không thể hòa hợp với thế giới. Bệnh viện tâm thần giống như Vườn Địa Đàng, tỏa sáng trước mặt cô.
Vân Lộ Tinh gọi nó là nơi ẩn náu.
Vốn dĩ Vân Lộ Tinh còn tưởng rằng cô có thể ở đó đến hết đời, ai biết rằng Kỳ Phong Miên sẽ xông vào cuộc sống bình yên của cô với thái độ mạnh mẽ khó cưỡng như vậy.
Thế là hai người xa cách đã lâu gặp lại nhau, hai con đường sinh mệnh không liên quan cũng đi đến hồi kết. Họ quấn lấy nhau triền miên lưu luyến, khó mà buông bỏ.
Đôi mắt của Vân Lộ Tinh rũ xuống, cô lại nhìn vào cổ tay của Kỳ Phong Miên. Chiếc đồng hồ cũ, rẻ tiền đó trông không hề phù hợp với người đàn ông đẹp trai này.
Vân Lộ Tinh chậm rãi nói: "Sao anh không đổi đồng hồ đi."
Giọng nói của cô rất nhỏ, cả thế giới bị mưa chiếm giữ, tiếng nước nhỏ giọt vây quanh tai cô. Giọng nói yếu ớt của Vân Lộ Tinh nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn mưa dày đặc, nếu không chú ý sẽ không thể nghe thấy.
Nhưng Kỳ Phong Miên vội vàng hỏi: “Sao vậy?” Anh trả lời nhanh như thế giống như không nhớ rõ từng lời của cô.
Vài phút sau, chiếc xe từ từ lái vào bãi đậu xe tối om rồi dừng lại.
Kỳ Phong Miên khom lưng cúi xuống tháo dây an toàn của cô gái ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Vân Lộ Tinh chậm rãi nói: "Nhưng em không có tiền."
Cô hỏi một cách lịch sự và nghiêm túc: "Em có thể dùng tiền của anh để mua quà cho anh không?"
Kỳ Phong Miên ngước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào đôi mắt nai trong trẻo của Vân Lộ Tinh. Anh vô thức cong mắt, đôi mắt sâu thẳm trong nháy mắt biến thành một vũng nước suối, trìu mến và cảm động.
Khóe miệng Kỳ Phong Miên hơi nhếch lên, thanh âm ôn nhu nói: “Được.”
——[Đôi mắt của Tiểu Lộ Châu đúng là những ngôi sao đẹp nhất trên thế giới.]
——[Chờ khi cô ấy chết, mình có thể lấy nó đi không? ]
Vân Lộ Tinh:......
Cô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Kỳ Phong Miên, sau đó nhẹ nhàng thở dài, mở cửa xe, giữ cửa chậm rì rì xuống xe.
Cô nghĩ, quả thật Kỳ Phong Miên bệnh cũng không nhẹ.
Kỳ Phong Miên bị ánh mắt của cô làm cho sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng cười lên.