Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BẠN TRAI CỦA TÔI LÀ GIẢ - Chương 8 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-09-08 16:25:34
Lượt xem: 3,676

Khi tỉnh lại, đầu tôi đau nhói.

 

Tôi mơ màng nhìn lên trần nhà, trong cơn mơ hồ lại thấy cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến lạ.

 

Thấy tôi tỉnh dậy, Thẩm Tinh Từ lập tức chạy tới, anh ấy lo lắng: "Em thấy thế nào, trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

 

Trên người anh ấy vẫn còn đeo số báo danh lúc thi chạy.

 

Tôi không để ý đến anh, nhìn xung quanh, nhận ra đây là phòng y tế của trường.

 

Các bạn cùng phòng đứng ở hai bên giường, Thẩm Tinh Từ ngồi bên cạnh giường.

 

Các bạn cùng phòng rất lo lắng: "Dao Dao, cậu nói gì đi, bọn tớ sợ c  h  ế  t khiếp rồi."

 

Tôi gật đầu.

 

Tôi thực sự không biết phải nói gì, vì hình như, tôi vừa khôi phục trí nhớ.

 

Thật cảm động, khi khôi phục trí nhớ, phát hiện ra tất cả chỉ là một giấc mơ, và tôi thật sự không hề có bạn trai.

 

"Đệt." Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi nói, "Thì ra bạn trai của mình là giả!"

 

10

Thẩm Tinh Từ nghe tôi nói xong thì sững người, ngay cả các bạn cùng phòng cũng đơ ra tại chỗ. 

 

Nhưng từ ánh mắt của họ, tôi có thể thấy sự kinh ngạc xen lẫn một chút hả hê: Haha! Không ngờ chứ gì! Thế giới này đều là giả cả!

 

"Dao…"

 

Tôi giơ tay ra ngăn Thẩm Tinh Từ nói: "Anh chờ chút, em cần bình tĩnh lại."

 

"Khoảng thời gian qua thực sự quá mơ hồ."

 

Một trùm trường lại chịu ở bên một người vô danh tiểu tốt như tôi, cùng diễn vở kịch tình yêu tầm thường này. 

 

Dù tôi thấy từ "trùm trường" rất trẻ con, nhưng trước khi mất trí nhớ, tôi cũng hay cùng các bạn bàn tán về anh. 

 

Dù sao thì, danh xưng này có hơi trẻ con thật, nhưng anh ấy rất đẹp trai.

 

Chuyện gì mà "hôm qua trùm trường đ á n h người", rồi "hôm nay trùm trường trốn học".

 

Lúc đó chỉ nghe như một câu chuyện cười, ai ngờ một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn như tôi, lại có thể dính dáng đến anh.

 

Tôi liếc nhìn Thẩm Tinh Từ, anh ấy không biểu cảm gì, lơ đễnh nhìn vào một điểm nào đó, giống hệt như lúc tôi say r ư ợ u rồi va vào anh ấy. 

 

Khi đó, anh chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi, cả người tỏa ra khí chất xa cách, khiến người ta không dám đến gần.

 

Nhớ lại chuyện đã xảy ra, tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nên quyết định sẽ nói chuyện đó sau cùng.

 

Tôi nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, rồi xoa trán. 

 

Đáng ghét thật, tại sao tôi mất trí nhớ mà cứ như mất trí thông minh vậy!

 

"Được rồi, chúng ta sẽ giải quyết từng chuyện một." 

 

Tôi nhìn các bạn cùng phòng, rồi chỉ vào Thẩm Tinh Từ: "Tại sao các cậu không nói thật cho mình biết?"

 

Bạn cùng phòng: "Tụi này đã định nói... nhưng không thành công."

 

Tôi: "..."

 

Ờ, có vẻ đúng là như vậy thật.

 

"Vậy sao sau khi tôi về ký túc xá, sao các cậu vẫn không nói cho mình?"

 

Thẩm Tinh Từ liếc mắt nhìn các bạn cùng phòng.

 

Bạn cùng phòng: "..."

 

Các bạn cùng phòng ngập ngừng nhìn Thẩm Tinh Từ, không biết nên nói gì.

 

Tôi nhìn Thẩm Tinh Từ, anh ấy cũng nhìn tôi, rồi bình tĩnh nói: "Anh làm đó."

 

Quả nhiên!

 

"Anh đã lần lượt thêm bạn bè với họ rồi bảo họ đừng nói gì với em."

 

Được lắm, tên chó này!

 

Tôi mím môi.

 

Một cô bạn dũng cảm hơn một chút bước đến phía bên kia tôi, thì thầm: "Chỉ còn xíu nữa thôi là tớ đã ghép đôi cậu với Lục Đàm Tiếu thành công rồi, cậu không biết đâu..."

 

Không, tôi biết mà.

 

Tôi biết anh ấy đã mua chuộc cậu bằng một bữa ăn để cậu ghép chúng tôi thành một đôi.

 

Nếu không phải vì sắp đến ngày hội thể thao, câu lạc bộ nhiều việc quá, tôi đã chẳng muốn tiếp xúc với anh ấy rồi.

 

Phiền c  h  ế  t đi được, chẳng ai muốn thích một "lãnh đạo" nhiều chuyện như vậy đâu.

 

Thẩm Tinh Từ lạnh lùng liếc cô bạn kia, cô ấy không dám nói gì thêm.

 

Giờ là lúc đến lượt Thẩm Tinh Từ rồi.

 

Tôi nhìn anh ấy, anh vẫn bình thản nhìn tôi.

 

"Vậy tại sao anh lại lừa em?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-cua-toi-la-gia/chuong-8-het.html.]

Trước ngày hôm đó, thật ra tôi chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Tinh Từ.

 

Nghe nói anh ấy và Lục Đàm Tiếu quen nhau từ nhỏ, dù đôi khi tôi vì việc của câu lạc bộ mà phải đi tìm Lục Đàm Tiếu, cũng gặp Thẩm Tinh Từ, nhưng vì những lời đồn và khí chất lạnh lùng của anh, tôi chẳng dám nói với anh câu nào.

 

Dù anh ấy rất đẹp trai, đúng gu của tôi, là cái kiểu có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên ý.

 

Mặc dù sau khi mất trí nhớ, tôi đã thật sự yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

 

Tôi thở dài tiếc nuối.

 

Qua thời gian ở bên nhau, tôi cũng cảm nhận được những tin đồn về anh thật ra đều là bịa đặt.

 

Bởi vì anh không chơi bóng rổ thì cũng ở bên tôi, tên nhóc này rất thích thể thao, hơn nữa anh là kiểu người "không liên quan thì không quan tâm", chắc chắn anh sẽ không vô cớ đi b ắ t n ạ t người khác.

 

Không hiểu mấy tin đồn đó từ đâu mà có.

 

"Anh không l ừ a em." 

 

Thẩm Tinh Từ lấy ra một chiếc huy chương vàng, thản nhiên đeo nó vào cổ tôi: "Huy chương anh đã hứa với em."

 

"Anh còn nói không l ừ a, rõ ràng là anh l ừ a em!"

 

Nghĩ đến việc mình bị anh l ừ a như một kẻ ngốc, tôi thấy sởn da gà, tay chân rụt lại, mất hết thể diện.

 

Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn bạn cùng phòng của tôi, họ lập tức rút lui theo hàng lối.

 

"Không l ừ a em." Anh vẫn phủ nhận, "Tối hôm đó em cũng không uống nhiều đâu, Dao Dao, nếu em còn giả vờ nữa thì không được đâu nhé."

 

Mặt tôi đỏ bừng, lời nói cũng mất tự tin.

 

Nói thật thì, đúng là anh không l ừ a tôi.

 

Tối hôm đó, vì cô bạn cùng phòng thân thiết của tôi bị bạn trai cắm sừng nên tâm trạng rất tệ, chúng tôi cùng nhau đi uống r ư ợ u để giải tỏa.

 

Kết quả là cô ấy uống say, chỉ vào tất cả những anh chàng đẹp trai đi ngang qua và c h ử i "đồ tồi".

 

Tôi cũng vì uống r ư ợ u nên m á u liều cũng nổi lên, đi m ắ n g người cùng cô ấy, kết quả đúng lúc gặp được Thẩm Tinh Từ.

 

Tôi lao đến nắm lấy cổ áo của anh, thậm chí vì móng tay quá dài và sắc, tôi còn làm anh bị xước da.

 

Tôi lảm nhảm, nói rằng mình đã bắt được một kẻ tồi.

 

Cô bạn chưa uống nhiều của tôi hoảng sợ, muốn kéo tôi ra nhưng không đủ sức.

 

"Đồ tồi... hửm, trông quen quen nhỉ?"

 

Thẩm Tinh Từ đứng đó, lạnh lùng liếc nhìn tôi.

 

"Bỏ đi... đồ tồi đáng ghét này... anh dựa vào đâu mà dám bắt cá hai tay!"

 

Cô bạn duy nhất còn tỉnh táo của tôi vừa kéo tôi, vừa liên tục xin lỗi anh, rồi nói với tôi: "Cậu nhận nhầm người rồi! Chạy đi!"

 

Tôi nghe cô ấy hô lên, đúng là có tỉnh táo hơn chút, nhưng vẫn không chịu buông tay: "Không chạy! Phải xin lỗi anh đẹp trai đã!"

 

Thấy tôi có vẻ tỉnh táo hơn, cô ấy vội chạy đi tìm người bạn còn lại của chúng tôi.

 

Thẩm Tinh Từ hất tay tôi ra, tôi thì nhất quyết không buông, đầu óc không tỉnh táo, hoàn toàn quên mất mình vừa nói sẽ xin lỗi người ta.

 

Tôi cười ngu ngơ: "Anh àm bạn trai tôi nhé?"

 

"Tôi có thể cho anh rất nhiều tiền."

 

Thẩm Tinh Từ cúi xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, rồi anh bỗng nhiên cười lên, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mê hoặc: "Nhưng tôi giá cao lắm đấy."

 

"Nếu anh không ra giá, sao biết tôi có trả nổi hay không?"

 

Anh dựa vào tường, thái độ lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ, bình thản đưa ra một con số: "Một tỷ."

 

"Được, tạm biệt." 

 

Tôi tỉnh hẳn, lập tức buông tay khỏi cổ áo anh, nhưng lại mất thăng bằng, chân trượt, đầu không biết đập vào đâu, và tôi ngất xỉu.

 

Sau đó là những chuyện xảy ra khi tôi mất trí nhớ.

 

Tôi: "..."

 

Được rồi, im lặng là vàng.

 

Thẩm Tinh Từ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

 

Tôi nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy phải làm sao đây, bạn trai của em rốt cuộc là thật hay giả?"

 

Dù sao thì thời gian qua không phải vô nghĩa, anh không thể lợi dụng việc tôi thích anh mà làm bậy được!

 

Phải chính danh ngôn thuận, đúng không nào?

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Thẩm Tinh Từ rút ánh mắt khỏi cổ tay tôi, từ từ mỉm cười, nụ cười mê hoặc hệt như lúc anh mê hoặc tôi khi tôi vừa mất trí nhớ.

 

Đúng là đang quyến rũ tôi.

 

Chỉ nghe anh nói: "Thật đấy."

 

"Nếu em muốn, thì anh chính bạn trai em."

 

Thẩm Tinh Từ vẫn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, như một chiếc còng tay vô hình, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, cũng tự khóa mình lại.

 

Khóa trong thế giới nhỏ bé ở trong trái tim tôi.

 

(Hết)

 

Loading...