Bạn Trai Cũ Luôn Trêu Chọc Tôi - [ Quy Tắc, Vô Hạn Lưu] - Chương 3: Người Đầu Tiên Làm Trái Quy Tắc
Cập nhật lúc: 2024-10-15 10:08:08
Lượt xem: 8
- Editor: An Lạc + QT
- Beta: Wang Shu
...
Chương 3
Khúc Tinh Thần cầm ngọn đèn dầu, bị Tần diêm ép vào tường lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén giọng điệu lạnh lùng:
“Thầy ơi, tôi có quen biết với anh sao?”
Tần Diêm siết chặt cổ tay Khúc Tinh Thần hỏi:
“Tại sao em lại ở đây? Em không nên ở chỗ này.”
Khúc Tinh Thần đột nhiên khuỵu gối xuống, hung hăng đá mạnh vào bụng dưới của Tần Diêm.
Tần Diêm bị đau buông tay ra, Khúc Tinh Thần xoay xoay cổ tay, đi lên cầu thang vài bước sau đó quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống Tần Diêm:
“Anh có thể ở chỗ này, tại sao tôi lại không thể?”
Đồng hồ quả lắc ở dưới sân đột nhiên vang lên một tiếng kính kong cổ xưa và ồn ào. Tần Diêm không kịp giải thích ngọn ngành, sải bước đi nhanh tới nắm lấy tay của Khúc Tinh Thần lên thẳng trên tầng bốn.
Tầng bốn tối như tầng ba, một mảnh đen kịt, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu kéo dài bóng hai người.
Tần Diêm dùng chìa khóa mở cửa ở lối vào cầu thang, kéo Khúc Tinh Thần đi vào, sau đó lập tức đóng cửa rồi khóa lại.
Lúc này, đồng hồ quả lắc đánh hồi chuông thứ mười hai, đã là nửa đêm.
Quy định của hiệu trưởng trong ngày đầu tiên đã nói là không được rời khỏi ký túc xá sau khi đồng hồ điểm hai mươi bốn giờ.
Tần Diêm dựa vào cạnh cửa, nghiêng tai nghe tiếng vang ngoài cửa, Khúc Tinh Thần đặt đèn xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng dậy ngoài cửa bỗng xuất hiện tiếng ồn ào.
Tiếng động đến rất đột ngột, chạy nhảy, nô đùa, nói chuyện và tiếng bước chân dồn dập, như thể cả hai đang thật sự ở trong một ký túc xá sôi động.
Nhưng mà thời gian không đúng, lúc này đã là nửa đêm, khuôn viên trường tối đen một mảnh, ai lại chơi đùa vào nửa đêm?
Hơn nữa, tiếng ồn ào này cũng không phải ít người có thể gây ra, ít nhất có đến mấy chục học sinh đang đi qua đi lại ở ngoài cửa.
Khúc Tinh Thần chậm rãi đứng dậy, cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, lúc này cậu mới chú ý tới thấy tay của cậu và Tần Diêm đang nắm chặt nhau.
Lông mi Tần Diêm hơi rũ xuống, cũng đang nhìn hai tay đang nắm lấy nhau kia.
Sau đó, những ngón tay của anh chậm rãi chen vào khe hở các ngón tay của Khúc Tinh Thần, siết chặt mười ngón tay với nhau.
Khúc Tinh Thần nhanh chóng rút tay về, đặt tai lên cửa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bàn tay của Tần Diêm dừng trên không trung, thật lâu sau anh mới thu lại.
Âm thanh ồn ào kéo dài hơn mười phút, Khúc Tinh Thần không đeo đồng hồ cũng không có điện thoại di động, thời gian hoàn toàn dựa vào phỏng đoán.
Tần Diêm giơ cổ tay lên để lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay giả rẻ tiền và nói:
“Tổng cộng mười lăm phút.”
Ánh mắt của Khúc Tinh Thần lướt qua mặt đồng hồ được bảo dưỡng rất tốt ở trên cổ tay của Tần Diêm, xoay người rời khỏi cửa.
Ký túc xá của giáo viên khác một chút so với ký túc xá học sinh, diện tích không gian như nhau nhưng bốn chiếc giường sắt ở trên và dưới lại trở thành hai chiếc giường đơn. Những chiếc giường đơn tách ra dựa vào hai bức tường, góc tường mỗi người có một cái tủ sắt cao, hai cái được đặt song song nhau.
Khúc Tinh Thần bước tới một cái giường đơn nằm xuống, một tay đưa xuống gối đầu xoay mặt vào vách tường, từ chối giao tiếp với Tần Diêm.
Tần Diêm đi đến mép giường của Khúc Tinh Thần, duỗi tay kéo chăn trùm qua người cậu:
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Khúc Tinh Thần quay mặt vào tường, ngón tay ở bên hông chậm rãi siết chặt chăn bông, giọng nói gần như là run run không rõ:
“Tần Diêm… anh đang ở đâu?”
Ý anh muốn hỏi, là Tần Diêm người thật đang ở nơi nào.
Thật lâu sau, hô hấp bên kia mới dần dần trầm ổn, nhưng Tần Diêm không trả lời.
Khúc Tinh Thần nhắm mắt lại, tay vẫn luôn nắm chặt chăn không buông.
Năm giờ, Tần Diêm đúng giờ mở mắt, anh đứng dậy nhìn sang Khúc Tinh Thần ở bên kia. Khúc Tinh Thần cũng ngồi dậy, hai người nhìn nhau, Khúc Tinh Thần dời mắt đi trước.
Tần Diêm từ trong tủ sắt bên cạnh lấy ra bàn chải đánh răng và khăn lông mới đưa cho Khúc Tinh Thần, Khúc Tinh Thần cầm lấy hỏi anh:
“Anh đến từ khi nào?”
Tần Diêm mở cửa phòng ngủ, đứng ở cửa nhìn nhìn bên ngoài mới đi ra:
“Đến sớm hơn em một ngày.”
Hai người cùng nhau đi phòng để nước ở tầng bốn. Phòng để nước nằm ở bên ngoài của nhà vệ sinh, mùi không được tốt lắm còn có mùi hôi thối.
Một hàng vòi nước gỉ sét màu vàng đồng, có mấy cái đã bị hư nước chảy tích tắc liên tục tích tụ thành một vệt nước dày đọng lại trong bồn rửa, vệt nước có màu đỏ làm nổi lên những thứ lộn xộn màu đen, giống như tóc người.
Tần Diêm đối với tất cả những chuyện này thích ứng rất tốt, vặn vòi nước đánh răng rửa mặt động tác rất nhanh nhẹn.
Khúc Tinh Thần lớn lên trong cô nhi viện, đương nhiên sẽ không phàn nàn về môi trường này, anh tháo bàn chải đánh răng ánh mắt đảo qua lại tìm kiếm, nhìn một lúc mới thấy kem đánh răng nằm trong cốc nước súc miệng của Tần Diêm.
Tần Diêm cố tình đẩy cốc nước súc miệng của mình ra khỏi tầm tay Khúc Tinh Thần, nhìn như nghiêm túc đánh răng nhưng tầm mắt lại đang quan sát cậu.
Khúc Tinh Thần đưa tay về phía kem đánh răng nhưng tay lại rơi vào không trung, cậu trực tiếp xoay người đi ngang qua trước mặt Tần Diêm, hơi cúi người xuống cầm lấy kem đánh răng trong tay. Tần Diêm cúi người, nhổ bọt trong miệng ra, dùng nước trong cốc súc miệng khóe môi hơi cong lên. Khúc Tinh Thần bóp kem đánh răng sau đó dùng sức đánh răng.
Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay lạnh ngắt của Khúc Tinh Thần:
“Chậm lại một chút, sẽ chảy máu.’’
Khúc Tinh Thần mạnh mẽ tránh khỏi lòng bàn tay của Tần Diêm, bàn chải đánh răng trong tay anh bởi vì động tác quá mạnh bạo mà cọ xát môi, lông bàn chải thô ráp rẻ tiền làm rách mất một lớp da mỏng manh trên môi. Bọt trắng nhuốm màu đỏ tươi, Tần Diêm khẽ cau mày đặt bàn tay to lớn ở sau gáy của Khúc Tinh Thần ấn mạnh xuống nói:
“Nhổ bọt ra.”
Khúc Tinh Thần phun ra bọt trong miệng, lời nói ở miệng chưa kịp nói Tần Diêm đã lấy khăn lông cẩn thận lau bọt còn sót lại bên miệng của cậu.
Tần Diêm cao 192cm, so với Khúc Tinh Thần 180cm thì cao hơn mười hai centimet, chiều cao chênh lệch giúp cho anh nhìn thấy hết biểu cảm của Khúc Tinh Thần dù là chi tiết rất nhỏ cũng không bỏ sót.
Khúc Tinh Thần đẩy bàn tay đang cầm khăn của Tần Diêm ra, hàng mi hơi cong của khẽ run lên. Khúc Tinh Thần có một mái tóc xoăn tự nhiên, lông mi cong vút giống như mái tóc của cậu cực kỳ dễ thương, nhưng dù có đáng yêu đến mấy cũng không thể thay đổi được sự quật cường, bướng bỉnh bên trong cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-trai-cu-luon-treu-choc-toi-quy-tac-vo-han-luu/chuong-3-nguoi-dau-tien-lam-trai-quy-tac.html.]
“Tần Diêm, nói cho tôi biết anh đang ở đâu?” cậu lại hỏi một lần nữa.
Tần Diêm thu lại khăn lông, sắp xếp lại đồ đạc của hai người rồi nói:
“Đi thôi, đã đến giờ xuống lầu rồi.”
Anh lại lần nữa né tránh câu hỏi của Khúc Tinh Thần không trả lời.
Khúc Tinh Thần lấy lại khăn lông và bàn chải đánh răng của mình bước ra khỏi phòng chứa nước.
Sau khi hai người rời đi, trong căn phòng nước im ắng chỉ còn tiếng nước tích tắc.
Bỗng nhiên, công tắc của vòi trong cùng khẽ xoay, một tia nước trong vắt cuốn trôi cặn bẩn dưới đáy bồn rửa mặt, sau đó dần chuyển sang màu đỏ đậm.
Một lúc lâu sau, vòi nước lại chậm rãi đóng lại, trong phòng lại như cũ yên tĩnh.
Năm giờ rưỡi, hai người cùng nhau xuống lầu ba.
Cửa hai phòng ở ký túc xá trên lầu ba đều đã mở, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng nói chuyện, hiển nhiên đêm đầu tiên không ai dám vi phạm nội quy của hiệu trưởng, chờ đến rạng sáng mới dám trao đổi tin tức cho nhau.
Năm giờ rời giường, sáu giờ ăn bữa sáng, bọn họ đều không biết nhà ăn ở đâu nên chỉ có thể xuất phát sớm một chút.
Tần Diêm đội chiếc mũ rộng vành màu đen, khoác áo khoác sẫm màu trông rất bí ẩn.
Khúc Tinh Thần đi sau lưng Tần Diêm hai tay vặn vẹo phía trước, môi mím chặt, khi nhìn thấy Viên Tuyết bước ra khỏi ký túc xá ánh mắt ngay lập tức liền sáng lên, nhanh chóng bước tới túm lấy góc áo của cô.
Viên Tuyết: “… cậu bị bệnh à?”
Khúc Tinh Thần cúi đầu nhìn Viên Tuyết thấp hơn cậu một cái đầu, môi run rẩy, hồi lâu mới thốt ra hai tiếng nhỏ như muỗi bay:
“Tôi sợ…”
Năm giờ rưỡi sáng, tòa nhà ký túc xá cũng không có vẻ sáng sủa rộng rãi cho mấy, ngoài cửa sổ sương mù mờ mịt, mây đen đè ở trên đầu nhưng không có gió cũng không có sấm sét.
Tần Diêm lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, bắt đầu gọi tên điểm danh. Ba nữ, năm nam, tám người đều có đủ, đêm đầu tiên trôi qua thật êm đềm.
Anh lại từ một túi khách lấy ra bảy biển số, trên đó có bảy chữ số Ả Rập từ một đến bảy. Tần Diêm phân phát ngẫu nhiên bảy biển số cho ba nữ và bốn nam đến trước.
Góc nhỏ của An Lạc - An Lạc Sơn -安洛山
Khúc Tinh Thần đứng ở phía sau Viên Tuyết, mở ra bàn tay đặt ở trước người nhìn Tần Diêm.
Tần Diêm đi đến trước mặt Khúc Tinh Thần bất đắc dĩ nói:
“Chỉ có bảy thẻ số.”
Anh lại lấy cuốn sổ nhỏ ra, xé một tờ giấy trên đó dùng bút vẽ một con số tám lớn đưa cho Khúc Tinh Thần, hành động như một trò đùa:
“Bất quá, thầy có thể cho em một số như là trường hợp đặc biệt.”
Khúc Tinh Thần nhìn tờ giấy rách nát trong tay:
“… cảm ơn Thầy.”
Tần Diêm thu hồi tay:
“Không cần khách sáo.”
Dưới sự dẫn dắt của Tần Diêm, tám học sinh chuyển trường rời khỏi tòa nhà ký túc xá thứ tư tiến đến nhà ăn nằm phía trong cùng của trường.
Ánh sáng ngoài trời bị dập tắt, mây đen ở ngay trên đầu tựa hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, thật may đã là ban ngày, bộ dáng của khuôn viên nhà trường cuối cùng cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Sân thể dục đất vàng, khu dạy học cũ kỹ, trong bồn hoa không có cây cối, trường học thì không lớn lắm nhưng lộ ra vẻ suy tàn khắp nơi, khu nhà ăn rất thấp chỉ có hai tầng và không có biển hiệu.
Chỉ là mới vừa mới đứng trước nhà ăn, mùi thơm của thức ăn đã bay ra.
Tần Diêm đẩy cửa kính nhà ăn ra, nói:
“Dựa theo biển số đã phát mà tìm chỗ ngồi, đừng ngồi nhầm chỗ.”
Mọi người vừa bước vào nhà ăn, đã bị đồ ăn làm cho choáng váng.
Nơi to như thế này mà không có một bóng người, bàn ghế được xếp một cách trật tự, trên mỗi một bàn đều có thức ăn được bày ra.
Sau một đêm, người phụ nữ gầy gò Tần Nhã Chi đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn ở bên cạnh người đàn ông cao lớn tên Hứa Phong.
Người nam xấu tính Tống Minh Lượng cầm bảng số sáu bước vào trước, tìm vị trí số sáu rồi ngồi xuống, cầm đũa lên ăn.
Thấy anh di chuyển, những người còn lại cũng tìm các vị trí tương ứng với biển số của mình để ngồi xuống, căn tin trống trải dần dần nghe thấy tiếng vài người đang ăn.
Khúc Tinh Thần bước lên chỗ ngồi được đánh số tám, nhưng bị Tần Diêm kéo lại sát bên người không cho đi qua. Cậu quay đầu lại, hung hăng nhìn Tần Diêm, vì ngại nhiều người nên cũng không có giãy giụa quá nhiều.
Tần Diêm lôi kéo Khúc Tinh Thần đi vào chỗ ngồi dành cho giáo viên của anh, sau đó ngồi xuống ôm lấy eo Khúc Tinh Thần, cường ngạnh lôi kéo cậu ngồi ở trên người mình. Tầm mắt của bảy học sinh chuyển trường khác như có như không nhìn sang, Khúc Tinh Thần nhấc chân ở phía dưới bàn hung hăng dẫm lên chân Tần Diêm.
Tần Diêm bất động thanh sắc, cầm lấy đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt yêu thích của Khúc Tinh Thần đưa lên môi cậu, bên tai trầm giọng nói:
”Để bảo đảm an toàn, em ngồi cùng với tôi.”
Đây không phải là lúc cậy mạnh, Khúc Tinh Thần thu hồi chân không dẫm chân Tần Diêm nữa, không khách khí mà cắn miếng sườn chua ngọt sau đó hai mắt híp lại.
Tần Diêm hài lòng cong khóe môi, di chuyển tay nhét nửa miếng sườn chua ngọt còn lại vào miệng.
Những học sinh chuyển trường bị thu hút bởi sự tương tác giữa hai người, có những biểu hiện khác nhau một bên ăn một bên suy đoán.
Viên Tuyết đột nhiên chỉ chỉ vào số trên bàn bên cạnh mình nói:
“Đây không phải số sáu sao?”
Tống Minh Lượng đang ăn cơm động tác cứng đờ, đứng dậy.
Hắn bước đến chỗ Viên Tuyết đang chỉ, cẩn thận nhìn kỹ hơn, đôi mắt anh mở to như thể anh đang nhìn vào một lệ quỷ.
Sau đó anh quay lại chỗ mình đã ngồi trước đó, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào số trên bàn.
Keo dán tấm biển số bằng nhựa trên bàn vốn đã rất cũ kỹ, dưới lực đẩy của hắn biển số từ từ xoay chuyển, đảo ngược vị trí đổi lại thành “chín”.
Tống Minh Lượng lần thứ hai đi vào thế giới mộng mơ, hắn biết rõ làm trái với quy tắc của NPC kết cục có bao nhiêu đáng sợ.
Những hạt mồ hôi lớn trượt dài trên trán Tống Minh Lượng nện xuống mặt bàn.
Hắn là người đầu tiên trong thế giới mộng mơ ở vòng này làm trái với quy tắc, mọi người đều im lặng chờ đợi kết cục của hắn.
...
Editor: Mr. Tần ngộ, ở riêng thì đau xót người ta. Có người lạ cái phát cơm chó, nết ngộ