BÁN THÂN - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-04-17 21:15:42
Lượt xem: 2,038
7,
Tên thật của Phù Tra là Mạc Lan.
Cha mẹ Mạc Lan mất sớm, không chỉ để lại một khối tài sản kếch xù mà còn có thêm một khoản tiền bồi thường rất lớn.
Số tiền này được gửi vào quỹ tín thác của Mạc Lan.
Để rút được số tài sản này ra cần hai điều kiện, một là Mạc Lan đủ 30 tuổi, hai là Mạc Lan kết hôn.
Còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật 30 tuổi của cô ấy.
Kết hôn thì rất khó.
Sở dĩ có hai điều kiện này là vì người lớn sợ Mạc Lan bị l ừa tiền l ừa sắc,
Mạc Lan cũng không dám tin tưởng ai nữa.
Trên đường về bệnh viện, trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang đan xen.
Trong đời này, tôi chưa từng thất hứa với ai, đây là nguyên tắc làm người của tôi.
Nhưng nếu tôi vì giúp Mạc Lan báo thù mà ly hôn với vợ… cũng là phản bội lời thề với vợ.
Tôi thất thần về đến phòng bệnh, thấy mẹ vợ thì chào cha, thấy y tá thì chào dì.
Thời gian phẫu thuật đã định, là sáu ngày sau.
Vợ tôi nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy kéo tay tôi hỏi chuyện.
Tôi không biết phải nói sao.
Cô ấy hỏi tôi khi nào bắt đầu đi Châu Phi.
Tôi nói sắp rồi.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Vợ tôi cười, nói, “Anh muốn làm gì cũng được, em luôn ủng hộ anh, nên anh đừng giấu diếm em chuyện gì nhé.”
Tôi nghe ra điều gì đó trong lời nói của cô ấy.
Cô ấy không nói thêm gì, chỉ mở điện thoại di động cho tôi xem.
Thợ cắt tóc nhắn tin cho cô ấy, nói rằng nhìn thấy tôi làm điều kì quái gần bụi hoa, sau đó đến chỗ ông ấy cạo đầu.
Tôi cởi mũ ra, nói, “Em thấy anh giống bị trúng tà không?”
Vợ tôi lắc đầu nói, “Anh tốt với em như vậy, em đã rất mãn nguyện rồi, anh không cần nói dối em nữa, anh lấy tiền ở đâu ra?”
Thế là tôi nói hết mọi chuyện cho cô ấy.
Vợ tôi nghẹn ngào khóc nấc lên, gần như ngất đi.
Rất lâu, rất lâu sau, cô ấy nói, “Bác sĩ nói em vẫn có thể vận động nhẹ nhàng, ngày mai chúng ta đến cục dân chính ly hôn đi.”
9,
Tôi và Mạc Lan không tổ chức hôn lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-than/chuong-4.html.]
Để chụp ảnh hôn thú, Mạc Lan cố gắng ăn rất nhiều thịt cá và th uốc bổ, cố gắng để cho sắc mặt tươi tắn hơn một chút.
Cô ấy mặc một bộ đồ lộng lẫy, đội mũ, trang điểm nhẹ nhàng, trông xinh xắn hơn nữ quỷ bước ra từ thang máy hôm trước rất nhiều.
Tôi đẩy cô ấy vào cục dân chính, có rất nhiều ánh mắt tán dương nhìn chúng tôi.
Có lẽ trong mắt bọn họ, đây chính là tình yêu đích thực.
Về đến nhà, tôi và Mạc Lan bắt đầu lên kế hoạch báo thù.
Số tiền trong quỹ tín thác của cô ấy khiến tôi sợ ngây người.
Số tiền tôi kiếm được mười kiếp cộng lại cũng không bằng được một góc số tiền này.
50 vạn hôm đó chẳng đáng là gì.
Tôi được tiếp quản tài sản của Mạc Lan, sống trong tòa lâu đài cao ngất.
Người phụ trách quỹ tên là Lewis, là con lai, mặc dù tóc trắng phớ nhưng tinh thần rất tốt.
Mạc Lan nhờ tôi đưa cho Lewis một lá thư.
Đọc xong, Lewis đưa tôi đến một căn phòng kín mít.
“Anh định làm thế nào?” Lewis hỏi.
Nói thật, tôi chưa nghĩ ra, cũng chẳng biết nghĩ như thế nào.
Tôi chỉ là một nhân viên văn phòng lương 6 ngàn một tháng, muốn tôi ra mặt báo thù thiên kim nhà giàu và con ch.ó của cô ta… tôi không biết phải làm như thế nào.
Thấy tôi ngây ngốc không nói gì, Lewis nhún vai, “Tôi hơi ngạc nhiên khi Mạc Lan quyết định kết hôn với anh. Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, tôi tưởng hai người đã lên kế hoạch xong xuôi rồi.”
Nghe đến đây, tôi rất tức giận, khi Mạc Lan bị b ắt n ạt không thấy ông ta ra mặt, đến khi Mạc Lan muốn báo thù thì ông ta lại châm chọc khiêu khích.
Quỷ kiêu căng, chỉ biết tỏ vẻ.
Tôi nói, “Nếu tôi là ông, chắc là tôi đã ngậm miệng cho đến khi bước vào quan tài rồi. Người Trung Quốc chúng tôi được dạy rất nhiều thứ, chúng tôi được dạy nói lời phải giữ lời, được dạy là phải khiêm tốn, duy chỉ có một thứ chúng tôi không được dạy đó là sống c / h / ế / t mặc bay. Nếu ông không hiểu mấy thứ này thì nên tìm hiểu một chút đi.”
Mặt Lewis đỏ đến tận mang tai, hậm hực nhưng không dám nói gì, chỉ đứng lên rồi lấy ra một chồng văn kiện.
“Đây là một chút tư liệu tôi thu thập được, có lẽ sẽ giúp được Mạc tiểu thư một chút, anh cầm về nghiên cứu xem.”
Tư liệu được gói ghém rất kỹ càng, tôi không biết bên trong là gì nên đành mang về biệt thự.
Sau một ngày tự giam mình trong phòng, Mạc Lan giao cho tôi một nhiệm vụ kỳ quái.
Đó là mua đứt cửa hàng dưới lầu Tinh Áo.
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, trong tay cô ấy có nhiều tiền như vậy, nếu muốn xử lý Đồng Tử Xuyên và Kỳ Mộ Tinh chẳng phải nên thành lập công ty rồi tranh đoạt tài nguyên với họ, khiến Tinh Áo phá sản, để đôi cẩu nam nữ kia không chốn dung thân chứ nhỉ?
Ở trong phim đều diễn như thế mà, trong tiểu thuyết cũng viết thế.
Mạc Lan không giải thích, cũng không nói thêm gì với tôi, nên tôi đành ngoan ngoãn làm theo cô ấy vậy.