BÁN THÂN KHÔNG BÁN NGHỆ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:49:26
Lượt xem: 1,558
7
"Ôn Nhược Thanh, cô ra đây cho tôi."
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Giang Lăng Vân lập tức trầm xuống.
"Chuyện giữa đàn ông với nhau mà lại gọi phụ nữ ra? Có mặt mũi quá ha."
"Mày là cái thứ gì? Cút đi!"
Giọng nói tức giận của Tô Dương vang lên, ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ ra tay, tôi định định ra ngoài bảo vệ Giang Lăng Vân, thì Giang Lăng Vân lại tiếp tục giáng thêm một đòn nữa.
"Tôi là ai không quan trọng."
Cậu ấy cười nhẹ: "Nhưng tôi tình cờ quen vài phóng viên, và cũng tình cờ có một số tư liệu hay ho muốn cung cấp cho họ."
"Chẳng hạn như chuyện hôn lễ giữa hai nhà Ôn - Tô, chú rể đột nhiên vắng mặt, nguyên nhân phía sau thật sự khiến người ta tò mò."
Giang Lăng Vân tiếp tục nói: "Đặc biệt là, trong ngày cưới, chú rể là Tô tổng đây lại bị thay thế vào phút chót, tôi nghĩ các phóng viên sẽ rất tò mò, và tôi không ngại thêm mắm dặm muối vào đâu."
Giang Lăng Vân còn tiếp tục: "Chẳng hạn như Tô tổng bất lực vì bị thay thế, đến đây la hét ăn vạ, giống như con ch.ó nhà có tang."
Câu này còn độc hơn, trực tiếp liên quan đến Tô Dương.
"Tô tổng vừa mới nhậm chức, không biết liệu có chịu nổi vài đợt công kích không?"
Dương như Giang Lăng Vân rất rõ quy tắc trên thương trường, trông có vẻ thản nhiên nhưng từng câu từng chữ đều đ á n h thẳng vào điểm yếu của Tô Dương, lời lẽ sắc bén, mỗi đòn đều trúng đích.
Nếu thật sự theo như lời Giang Lăng Vân nói, nếu ba tin tức này bị tung ra thì vị trí chủ tịch vừa nhậm chức của Tô Dương khó mà giữ nổi.
Lúc này tôi đứng ở cửa phòng ngủ chính, vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng của Giang Lăng Vân.
Tôi nhìn rõ sự chắc chắn, tự tin rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu ấy.
Cậu ấy thực sự là diễn viên mới được Táng Điền Điền ký hợp đồng sao?
Tô Dương vẫn im lặng, dường như bị lời nói của Giang Lăng Vân làm cho á khẩu.
Giang Lăng Vân lập tức đóng sầm cửa lại, để Tô Dương ở bên ngoài.
Tôi đứng yên, tò mò nhìn Giang Lăng Vân.
Giang Lăng Vân bước đến trước mặt tôi, khí thế vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, cậu ấy ngoan ngoãn nhìn tôi, nở một nụ cười tươi: "Chị à, em vẫn còn sức."
Tôi chớp mắt, sững sờ một chút rồi mới hiểu ý cậu ấy, tôi khẽ thở dài: "Vậy thì cậu cứ tiếp tục... chống đẩy đi."
Khóe môi cậu ấy nhếch lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: "Được, em nghe lời chị."
Tôi cố giữ bình tĩnh, đóng mạnh cửa phòng.
Thật là…!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy ba tin tức hot nhất chính là ba điều mà Giang Lăng Vân vừa nói đêm qua.
"Cậu làm sao?" Thực ra câu này tôi không cần phải hỏi nữa, câu trả lời đã quá rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-than-khong-ban-nghe/chuong-3.html.]
Cậu ấy gật đầu, trả lời thản nhiên: "Ừm."
"Chẳng phải tối qua cậu đã đuổi anh ta đi rồi sao..."
Tôi tưởng rằng tối qua Giang Lăng Vân tối qua chỉ muốn đuổi Tô Dương đi mà thôi.
Cậu ấy nhìn tôi một cái, trả lời một cách hợp tình hợp lý: "Em chưa từng nói rằng, nếu anh ta đi thì em sẽ không tung những tin này."
Tôi sững người một lúc, sau đó bật cười.
Suốt cả ngày hôm đó, ba tin tức này luôn đứng top đầu, không bị xóa, thậm chí còn chưa từng tụt khỏi top 3.
Tôi không biết Giang Lăng Vân làm những chuyện này bằng cách nào.
Tôi không thể làm được những việc này, dù sao Tô Dương cũng không phải là người dễ đối phó, Tô thị cũng có sức mạnh và ảnh hưởng nhất định.
Tôi đã hỏi Giang Lăng Vân, cậu ấy nói rằng cậu ấy nhờ bạn mình giúp đỡ.
Có lẽ Tô Dương phải xử lý dư luận và công việc của công ty, nên anh ta không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tô Dương không đến gây phiền phức cho tôi, nhưng giờ lại có một người khác còn khiến tôi đau đầu hơn.
Giang Lăng Vân kiên quyết đòi đưa đón tôi đi làm, nhất quyết phải nấu bữa ăn tình yêu cho tôi mỗi ngày, đã vậy, ngày nào cũng bắt tôi phải nhận một món quà handmade nữa.
Thi thoảng cậu ấy còn tạo cho tôi chút bất ngờ lãng mạn.
Ngoài thời gian đi làm, mọi thời gian của tôi đều bị cậu ấy chiếm dụng.
8
Ba tháng trôi qua, tôi vẫn chưa liên lạc được với Tăng Điền Điền, vì thế Giang Lăng Vân vẫn ở nhà tôi.
Thời gian dần trôi, cậu ấy và mọi thứ của cậu ấy dần dần hoà vào cuộc sống của tôi, hòa vào mọi thứ của tôi.
Thói quen thực sự là một điều đáng sợ, trưa nay không nhận được bữa cơm tình yêu của anh, tôi thấy có chút hụt hẫng.
Tôi cảm thấy có một số chuyện đã bắt đầu thay đổi một cách vô thức, chúng đang dần trở nên mất kiểm soát.
Dạo này, tôi đang đàm phán một hợp đồng, chiều nay hẹn gặp đối tác để bàn bạc kĩ hơn.
Đối phương hẹn ở sân golf, đối tác là công ty Đỗ thị, người hẹn tôi gặp hôm nay là tổng giám đốc của Đỗ thị.
Khi tôi đang đàm phán với tổng giám đốc Đỗ thị thì Đỗ Tư Trầm tới.
Đỗ Tư Trầm là con riêng của nhà họ Đỗ, vừa mới gia nhập Đỗ thị không lâu.
Anh ta quen biết với Tô Dương, hai người họ là bạn nhậu, còn khá thân thiết.
Khi nhìn thấy tôi, nụ cười của Đỗ Tư Trầm lập tức chế giễu: "Tổng giám đốc Ôn, người tình bé nhỏ của cô đâu rồi? Sao không mang đến đây?"
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Một người trẻ đi cùng anh ta cũng cười phụ họa: "Người tình nhỏ chưa từng thấy những nơi sang trọng thế đây, tới đây chỉ làm mất mặt, tổng giám đốc Ôn không dám đưa theo đâu."
Đỗ Tư Trầm cười lớn: "Đúng vậy, một kẻ không biết từ đâu xuất hiện, thứ rác rưởi không đủ tư cách bước lên sân khấu..."
Đôi mắt tôi lập tức trở nên lạnh lẽo, tôi vung mạnh gậy đánh golf trong tay, một quả bóng golf bay thẳng về phía Đỗ Tư Trầm, đập mạnh vào vai anh ta.