BẠN GÁI XẤU XÍ - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-07-28 12:48:41
Lượt xem: 2,232
Hôm nay chơi rất thoả thích, Từ Trạm cũng cập nhật mạng xã hội bằng cách đăng ảnh của mọi người lên đó.
Trong lúc đợi đèn đỏ, anh ta cầm điện thoại lên lướt xem.
Tôi cũng thuận thế lấy điện thoại của mình lên xem.
Khi mở tấm ảnh của Từ Trạm ra xem, tôi thấy bình luận của một người bạn.
“Chia tay Lăng Sương Thiên rồi hả?”
Sao người đó lại hỏi như vậy?
Trong bức ảnh, rõ ràng tôi đang đứng bên cạnh Từ Trạm. Người này là bạn học cùng khoa với chúng tôi, học cùng nhau bốn năm nên không đến mức quên mất đi dáng vẻ của tôi chứ.
Trước kia tôi đã không thích tính cách cổ quái của người này, bây giờ lại càng muốn nói với Từ Trạm rằng anh ta “kỳ lạ” như thế nào.
Lại nhìn thấy bạn trai mình mặt đỏ tía tai.
Tay như bị bỏng, một tay anh ta ném điện thoại xuống sau đó đạp mạnh chân ga.
Hoá ra đèn xanh rồi.
Đầu tôi theo quán tính đập vào lưng ghế.
Tay tôi run một cái, giao diện bị làm mới.
Bức ảnh mà Từ Trạm vừa đăng lên mạng xã hội đã không còn nữa.
Ngay giây giút này đây tôi đột nhiên hiểu rõ một chuyện.
Người này không phải là không nhận ra tôi.
Mà người này đang trêu ghẹo nói: “Cả hai đều mập.”
Một trò đùa tồi tệ.
5.
Trong vòng nửa năm, cân nặng của tôi tăng từ 50kg lên 65kg.
Do áp lực học tập quá lớn dẫn đến rối loạn nội tiết tố, tôi đã nghe theo lời khuyên của bác sĩ và bắt đầu sử dụng thuốc kích thích hooc-môn.
Bệnh tình cũng có chuyển biến tích cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-gai-xau-xi/chuong-04.html.]
Nhưng tác dụng phụ của thuốc là làm tăng cân.
Có điều tôi vẫn rất vui mừng vì bệnh tình không nghiêm trọng chỉ cần uống thuốc trong thời gian ngắn là có thể chữa khỏi. Thế nên tôi không hề để tâm đến tác dụng phụ của nó.
Nhưng vóc dáng xấu đi là sự thật.
Không chỉ có tôi mà Từ Trạm cũng hiểu được trò đùa giỡn này.
Ngoại hình của bạn gái mình bị trêu đùa, anh ta cảm thấy như bị xúc phạm. Thay vì tranh luận một cách tẻ nhạt không bằng nhanh chóng xoá đi xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng anh ta không định bảo vệ tôi sao?
Tôi bị bệnh cần uống thuốc đây đâu phải là chuyện khó nói.
Giả dụ bạn chung của cả hai phát hiện ra hành động này thì họ sẽ nghĩ như nào.
Gió đêm thổi vào từ cửa sổ xe khiến tôi thấy hơi lạnh nhưng giờ đây thứ càng lạnh hơn là trái tim tôi.
Tôi mừng thầm vì trời đã tối nên Từ Trạm không nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của tôi.
Nhưng cho dù anh ta thấy rồi thì sao? Tiếp tục tỏ vẻ không đồng ý nói rằng anh ta không nghĩ nhiều đến thế?
Không phải vì Từ Trạm không suy nghĩ thấu đáo.
Chỉ là trong tiềm thức của anh ta cho rằng tôi không đáng để anh ta phải bận tâm.
Tôi trầm mặc quay trở về ký túc xá mở tủ quần áo ra.
Tuy có rất nhiều quần áo nhưng tôi chọn tới chọn lui chẳng có bộ nào mặc được.
Tôi không từ bỏ mà tiếp tục tìm kiếm.
Quả nhiên có vài quyển album nằm trong một góc sâu.
Từ Trạm rất thích chụp ảnh. Lúc chúng tôi vừa mới yêu nhau, anh ta rất thích chụp hình cho tôi. Sau khi chọn ra được những tấm ảnh đẹp, anh ta đã đi in nó ra và cất trong album.
Nhưng bắt đầu từ khi nào tôi không còn nhận được ảnh nữa?
… Đại khái là từ khi tôi bắt đầu mập lên.
Ban đầu, khi tôi buồn rầu về cân nặng Từ Trạm còn an ủi tôi: “Nhiều thịt một chút ôm sẽ dễ chịu hơn.”
Sau đó anh ta trở nên lo lắng hơn tôi: “Hay là chúng ta ngưng dùng thuốc được không? Vị bác sĩ này có đáng tin không?”
Sau đó nữa, anh ta không còn hỏi bất kỳ câu nào nữa.