BẠN GÁI MẮC BỆNH CÔNG CHÚA - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-31 17:52:55
Lượt xem: 1,560
Thực ra bây giờ tôi đã mở công ty riêng, sáng lập đội ngũ, liên tục nhận dự án liên quan đến viễn thông, điện lực, tàu điện ngầm, trang web hay xây dựng hệ thống quản lý thông tin doanh nghiệp và rất nhiều lĩnh vực khác. Vì công ty của tôi đang trong giai đoạn khởi nghiệp nên có rất nhiều tiềm năng.
Đương nhiên, trong mắt cô ấy thì tất cả vẫn là vô giá trị.
Nhưng tôi không quan tâm lắm.
Tôi hiểu rất rõ cái bệnh công chúa của cô ấy.
Cứ chờ mà xem, chưa chắc cuộc sống của cô ấy đã tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu.
15.
Đúng là miệng quạ đen, tôi mới chỉ nói một câu mà nó đã thành hiện thực.
Nửa năm sau, tôi nghe nói Trình Lâm đã ly hôn.
Nghe bạn bè nói, sau khi cô ấy gả cho người nước ngoài kia, vì đối phương lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi nên cậy sủng sinh kiêu, vẫn bảo trì được diễn xuất tinh tế động lòng người kia.
Suốt ngày sai khiến người ta làm này làm kia.
Người ta họp thì cô ấy gọi điện thoại liên tục. Nếu người ta không nhận thì một tuần không cho chồng vào phòng ngủ.
Người nước ngoài đi công tác thì cô ấy nhất định phải đi theo, ảnh hưởng đến hành trình và công việc của người ta.
Người nước ngoài cùng thư ký đi ra ngoài nói chuyện, cô ấy liền chạy đến công ty cãi nhau ầm ĩ, túm tóc cô thư ký mắng người ta là đồ tiện nhân, dám câu dẫn chồng mình.
Đám nhân viên ở công ty bắt đầu bàn luận vì sao ông chủ lại cưới một người đàn bà chanh chua như vậy.
Người nước ngoài đã trở thành đề tài câu chuyện, trở thành trò cười của công ty, mất hết thể diện.
Bởi vì chênh lệch tuổi tác nên ban đầu, người nước ngoài cực kỳ yêu chiều cô ấy, sau dần người kia đã không còn chút nhẫn nại nào, không thể chịu đựng được sự náo loạn của cô ấy.
Có may mắn hơn nữa cũng bị Trình Lâm xóa bỏ sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-gai-mac-benh-cong-chua/chuong-13.html.]
Rốt cuộc cũng đến ngày giọt nước tràn ly.
Mẹ của người nước ngoài đã lớn tuổi, cần người chăm sóc, người nước ngoài đón bà về nước ở cùng.
Dường như Trình Lâm ăn phải trái pháo, điên cuồng đập phá đồ đạc:
“Không phải lúc trước anh nói sẽ không đón bà ấy về sao? Thế đây là cái gì! Anh chẳng hề tôn trọng em chút nào cả!”
Người nước ngoài nói chuyện nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh, kiên nhẫn giải thích với cô ấy rằng mẹ mình bị bệnh, cần con trai ở bên cạnh chăm sóc.
Trình Lâm nhất quyết không buông tha, làm loạn một hồi, thậm chí còn nói lời thô tục công kích mẹ người ta.
Khi cậu bạn nói đến đây, tôi chợt cảm thấy tình tiết câu chuyện có chút quen thuộc.
Từng cảnh tượng trước đây lướt qua trước mắt tôi như một bộ phim điện ảnh.
Trước kia cô ấy cũng hành xử y như thế với tôi, với mẹ của tôi.
Đây không phải là những gì tôi đã trải qua sao?
Trình Lâm giống như mụ phù thủy, di dời bóng ma đã từng áp đặt lên người tôi lên người nước ngoài kia.
Trói buộc, giẫm đạp lên tình yêu chân thành của đối phương dành cho cô ấy, dương dương tự đắc rằng mình đang được người yêu tôn sùng, sủng ái.
Thói hư tật xấu của một người đã khắc sâu vào tận xương tủy, cho dù cô ấy có thân phận gì đi nữa thì cũng khó có thể thay đổi.
Bộ dáng vũ nhục điên cuồng công kích mẹ người nước ngoài đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Người nước ngoài không nhịn được vung tay với cô ấy.
Vóc dáng người nước ngoài vốn cao lớn, lúc xuống tay không chút kiêng nể gì nên đã đ.ấ.m vỡ thận của cô ấy.
Cuối cùng vẫn phải nhờ hàng xóm đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu.