BẠN CÙNG PHÒNG MẤT NÃO - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:41:14
Lượt xem: 1,245
20.
Tôi và Điền Điềm nhìn nhau, cả hai vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra khỏi cửa tiệm, thì thầm: “Ra ngoài thì chạy xa xa một chút, báo cảnh sát đi.”
Đồn cảnh sát cách đây không xa, chỉ khoảng 10 phút đi xe.
Còn tôi thì nhanh chóng nhắn tin cho Trần Kiến Nhiên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng con gái sinh ra đã là bên yếu thế, nhưng vừa rồi khi bị họ đè xuống đất đánh đập, tôi đã cảm nhận được sự chênh lệch tuyệt vọng về sức mạnh và thể lực giữa nam và nữ.
Cảm giác thật sự rất bất lực.
Hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng nào.
Mấy người đó đã lên lầu rồi.
Tôi không dám nghĩ thêm, nếu để mấy kẻ say rượu này lên lầu thì sẽ xảy ra chuyện gì....
Dù sợ c.h.ế.t khiếp, nhưng vẫn hét lên với họ: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh sát sẽ đến ngay đấy.”
“Nếu các người rời khỏi đây ngay bây giờ, chúng tôi có thể không truy cứu.”
Hai chữ “báo cảnh sát” dường như đã kích thích bọn họ.
Một người trong số đó chửi một câu rồi tiến về phía tôi.
Tôi quay người chạy ra ngoài, nhưng đột nhiên va phải ai đó, có người khác đến sao?
Trái tim tôi lập tức trùng xuống.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, người đó lập tức cúi người đỡ tôi lên.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Trầm ấm và dịu dàng.
“Ra ngoài tìm một chỗ an toàn, ở đây cứ để anh lo.”
“Đừng sợ.”
Là Trần Kiến Nhiên.
Sau lưng anh ấy, còn có hơn chục chàng trai khác, đều đang giận dữ nhìn về phía những người ở đầu cầu thang.
Dường như lòng bàn tay của anh ấy có một loại ma thuật.
Nó nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, làm cho trái tim vốn đang hoang mang như tìm được chỗ an yên.
21.
Tại đồn cảnh sát.
Chúng tôi đã lần lượt ghi lời khai, ngoại trừ Tống Gia—
Cô ta đã chạy mất tăm từ sớm, thậm chí còn không báo cảnh sát.
Trước khi bỏ chạy, cô ta còn mắng: “Ăn mặc khiêu gợi như vậy chẳng phải là để đàn ông nhìn sao?”
“Chỉ xin số WeChat mà cũng không cho, làm gì mà phải giữ giá đến thế? Thật xui xẻo mới phải đi chung ăn với loại người này mà.”
Nhưng thực tế.
Lưu Sở Hân chỉ mặc quần jeans, áo thun cổ tròn, từ đầu đến chân không hề có chút hở hang gì.
Chỉ là cô ấy có thân hình khá đẹp mà thôi.
Nhưng điều đó lại trở thành một tội lỗi trong lời của Tống Gia, một người cùng là phụ nữ.
Cuối cùng, trò hề này cũng kết thúc, may mắn là đám người đó không thể lên gác và chúng tôi ngoài vài vết thương ngoài da nhẹ, thì không ai gặp nguy hiểm gì.
Khi rời khỏi đồn cảnh sát đêm đã khuya rồi, bạn trai của Điền Điềm đã lập tức bắt xe từ khu bên cạnh sang.
Vừa ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta đã chạy đến ôm chặt lấy Điền Điềm, kiểm tra kỹ càng thấy cô không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ban-cung-phong-mat-nao/chuong-8.html.]
Sau đó, anh ta kéo cô ấy vào lòng.
Điền Điềm không khóc, nhưng anh ấy lại nghẹn ngào trước: “Em sợ lắm đúng không?”
“Đi nào, anh đưa em về ký túc xá.”
Tôi và Trần Kiến Nhiên lặng lẽ đi theo sau.
Ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài cái bóng của anh ấy.
“Sao anh đến nhanh vậy?”
“Anh đang tụ tập với bạn bè, lo lắng các em là con gái sẽ không an toàn, nên anh đã chọn địa điểm ở cùng một con phố với các em.”
Gió đêm thổi qua, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “May mà anh là ở cùng một con phố. Nếu không, đợi anh từ trường chạy tới, có lẽ mọi chuyện đã quá muộn rồi.”
Trần Kiến Nhiên tiễn tôi về ký túc xá.
Lưu Sở Hân bị hoảng sợ quá mức, lúc này được gia đình đón về nhà.
Điền Điềm và bạn trai trò chuyện dưới lầu ký túc xá một lúc lâu, sau đó mới lên lầu, nói rằng bạn trai đã bắt xe trở về.
Tuy nhiên.
Nửa đêm tôi tỉnh dậy đi vệ sinh, bước qua cửa sổ, lại nhìn thấy một người ngồi bên cạnh bồn hoa dưới lầu.
Điền Điềm đang ngủ ngon lành.
Còn cậu bạn trai không kịp bảo vệ người yêu của mình, tự trách bản thân và canh giữ dưới lầu suốt cả đêm.
22.
Sau vụ việc tại nhà hàng món ăn gia đình, Tống Gia đột nhiên chuyển về ký túc xá.
Không ai muốn nói chuyện với cô ta.
Tuy nhiên, vừa vào phòng, cô ta đã bắt đầu khóc lóc.
“Đồ lừa đảo...”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Cô ta mở tủ, vứt hết những món đồ xa xỉ mà Châu Thành Khôn tặng xuống đất: “Tất cả đều là đồ giả!”
Cô ta cũng tháo chiếc vòng tay bằng vàng đã bị rỉ sét trên cổ tay, ném vào thùng rác.
Tống Gia khóc rất lâu trong phòng.
Thấy không ai để ý đến mình, Tống Gia liền gọi một cô bạn Thẩm Duyệt cùng lớp đến, hai người là đồng hương, đối phương được xem như là người bạn còn lại duy nhất của Tống Gia trong lớp.
Nghe thấy tất cả những món quà mà Châu Thành Khôn tặng Tống Gia đều là hàng giả, Thẩm Duyệt tức giận nói: “Hai người nên chia tay đi!”
Tôi trong lòng lo lắng, sợ rằng cô ta thật sự sẽ chia tay.
Nhưng, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tống Gia thật đúng là Tống Gia.
Sau một chút do dự, Tống Gia cắn môi: “Thực ra... anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt.”
“Dù quà là giả, nhưng tình cảm của anh ấy dành cho tôi là thật. Chỉ là gần đây bố đã cắt đứt toàn bộ nguồn kinh tế của anh ấy, anh ấy thậm chí còn không đủ tiền để ăn, sợ rằng tôi sẽ chia tay nên mới mua những đồ giả đó để tặng tôi.”
“Nhưng anh ấy đã hứa với tôi, khi nào bố mềm lòng chuyển tiền, sẽ đổi hết những thứ này thành thật.”
Thẩm Duyệt: “...”
Im lặng hai giây, Thẩm Duyệt thấp giọng nói: “Thực ra, anh ấy rất yêu cậu đấy.”
“Cố mà trân trọng đi.”
“Phải không?”
Tống Gia cắn môi: “Tôi có phải không nên cãi nhau với anh ấy không?”
“Anh ấy còn nói vài ngày nữa sẽ đưa tôi đi nâng ngực.”
Không ai đáp lại cô ta, Tống Gia tự mình đứng dậy: “Thôi, tôi đi tìm anh ấy đây, cho anh ấy một cơ hội xin lỗi.”