Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-19 00:11:56
Lượt xem: 42
Tôi cảm thấy trước mặt tôi có một bóng người đang đứng.
Đỡ cái đầu choáng váng của mình, tôi cố nhìn xem người này là ai nhưng lại không thể ngẩng đầu lên.
Cũng may, sau đó người nọ đã cúi xuống trước mặt tôi.
Tôi nheo mắt, cố gắng tập trung tiêu cự vào đôi mắt đen của anh, đợi mãi đến khi anh đưa ra một ngón tay để đỡ trán tôi.
"Em đã uống bao nhiêu rượu?"
Sau đó, anh ấy nhặt cái chai rỗng trên bàn lên và nhìn nó.
"Budweiser, không phải em nói em không muốn uống Budweiser nhất sao?"
"Em vẫn còn uống nhiều như vậy, anh đoán chắc ngày mai em phải nghỉ phép rồi."
Anh kéo tôi dậy, ôm tôi vào lòng, tôi nắm lấy cổ áo anh ngửi, không có mùi nước hoa phụ nữ.
"Sao anh lại ở đây?"
"Anh đi tìm em." Anh trả lời một cách bình tĩnh và tự nhiên.
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh ấy, nhưng lại không biết phải hỏi anh như thế nào, ví dụ như tại sao anh không gọi cho tôi trước, ngay cả khi vừa uống rượu xong, tôi vẫn thấy câu hỏi này thật kỳ quặc.
Tôi chỉ đơn giản là thoát khỏi vòng tay của anh nhưng anh lại làm cách khác, nắm lấy tay tôi.
Mười ngón tay đan vào nhau.
"Anh lái xe đến hả, Tống Tự?"
"Ừ."
"Em có vẻ, hơi say xe."
"Vấn đề này, hôm nay mới phát sinh à?"
“...... từ nãy uống rượu, em đã bị chóng mặt rồi!"
Ừ, tôi đang cảm thấy nhẹ nhàng, phiêu phiêu, sau rồi mới phát hiện bản thân đang được anh ấy bế lên.
"Tống Tự!"
Bị bế lên như vậy khiến tôi vòng tay qua cổ anh, còn tay anh đặt trên eo tôi.
"Say xe. Vậy anh ôm em như vậy là được rồi, đúng không?"
「......」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/5.html.]
"Này, Tống Tự."
"Hả?"
"Nói cho em biết một chuyện."
"Em muốn nghe cái gì?"
"Chuyện của anh và bạn gái cũ của anh."
Có lẽ anh ấy biết tôi sẽ hỏi chuyện này, nên cũng không có gì ngạc nhiên.
"Những gì có thì anh đã nói hết với em rồi."
"Vậy em cùng với cô ta rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?"
"Cứu em."
"Cứu em trước?"
"Anh chỉ cứu em, anh sẽ không cứu cô ta, chỉ thế thôi."
「......」
Gió đêm có chút lạnh, tôi co rúm người lại, không thích mùi rượu trên người, nhưng Tống Tự lại có mùi thơm.
"Đưa áo khoác cho em."
"Lạnh sao?"
"Ừm."
Tôi được anh ấy đặt xuống, rồi anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi và kéo khóa áo khoác rộng thùng thình của bản thân cho tôi.
Tôi nhìn xuống anh. Trên trán anh đang lấm tấm những hạt mồ hôi.
"Anh cõng em tiếp nhé?"
Anh bước đến trước mặt tôi, đang định ngồi xổm xuống thì tôi nắm lấy tay anh.
"Không, em có thể tự đi."
"Này, sao em phải cảm thấy ngại ngùng với chồng mình chứ?"
Giọng anh pha chút đùa cợt, tôi đỏ mặt ngước nhìn anh, rồi bước nhanh về phía trước.
Anh thì bước nhanh vài bước để đuổi kịp tôi, rồi vuốt vuốt tóc tôi.