Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 3

Cập nhật lúc: 2024-06-19 00:10:58
Lượt xem: 110

Sau đó, tôi còn đần người ra mất một lúc.

Trong khoảng thời gian đó, tâm trí tôi tràn ngập việc Tống Tự đã bỏ nhà đi tối qua, nếu không thì sẽ mơ thấy cảnh anh ấy ôm một cô gái về nhà, nếu không thì lại mơ thấy cảnh anh ấy đi theo rồi nói với tôi rằng: “Vân Vân, chúng ta ly hôn đi.”

Cho đến khi tiếng mở cửa đánh thức tôi dậy.

Tôi đã nghĩ rất nhiều lần rằng khi anh ấy trở lại tôi sẽ nói gì với anh ấy, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ nói âm dương quái khí nói "Ồ, đã về rồi sao", nhưng tôi chỉ liếc nhìn anh ấy, đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ.

Tôi cảm thấy mình có hơi mệt.

Anh ấy đi theo tôi cho đến khi tôi đến phòng ngủ, anh ấy mới ấn tôi vào cửa.

"Vân Vân, thật xin lỗi, là anh không tốt."

Giọng nói tự nhiên của anh ấy có chút lười biếng, nên khi dỗ dành người khác sẽ rất dễ nghe.

Nhưng mà, tôi tách từng ngón tay đang ôm chặt lấy tôi của anh ra.

"Không có gì là không tốt cả, mọi người cần không gian để ở một mình."

"Em tức giận."

Lời nói của anh không phải là câu nghi vấn, mà là khẳng định.

"Vậy thì sao?"

"Vậy...... Anh sẽ không bao giờ rời đi mà không nói một lời nào nữa, đừng tức giận, được không?"

「......」

Tôi cúi đầu xuống, trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng có vẻ như đã sáng, không gian cũng đã sáng hơn chút.

Tôi khẽ hít một hơi.

"Em không giận anh vì anh đi mà không nói một lời."

"Em chỉ sợ anh không nói một câu nào đã đi, mà sau này em không thể thấy anh nữa."

"Em chỉ sợ chuyện kia, anh đi rồi sẽ không trở về nữa."

"Anh......"

Có lẽ tôi là một người rất nhạy cảm, cho nên lúc nói chuyện sẽ khóc, cuối cùng cũng không thể nói rõ ràng.

Trong tiếng nấc đứt quãng của tôi, anh có hơi bối rối, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt tôi.

Ôm tôi vào trong ngực.

"Vân Vân, đừng khóc nữa, được không?"

"Anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn anh làm, đừng khóc."

"Em khóc làm anh rất khó chịu, em biết không......”

7

Tống Tự từ bên ngoài trở về, nhân tiện mang bữa sáng cho tôi.

Tất cả đều là món ăn yêu thích của tôi, như mọi khi, anh ấy rất nhớ sở thích của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/3.html.]

Tôi dùng đũa khuấy miến khô, mím môi rồi ngước lên nhìn anh vài lần, anh nhanh mắt đưa tay ra kéo những sợi tóc sắp rơi vào súp sau tai tôi.

"Em muốn hỏi cái gì?"

"Tống Tự. Tối hôm qua, có người liên tục gọi điện thoại cho anh."

"Anh...... Em nói tiếp đi."

Mặc dù chúng tôi là vợ chồng, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là chúng tôi không có bất kỳ sự riêng tư cá nhân nào.

Thông thường chúng tôi cũng sẽ không kiểm tra điện thoại di động của nhau, thế nên lúc tôi nói chuyện này với anh ấy, tôi có chút lo lắng.

Anh ấy không có vẻ ngạc nhiên, không chút để ý ừ một tiếng.

"Cô ấy là ai? Bạn gái cũ của anh đúng không?" Tôi ngước lên nhìn anh ấy.

Anh ấy hạ mắt xuống, tôi cũng không thể hiểu, tại sao bây giờ anh ấy lại không muốn nhìn tôi.

"Đúng vậy."

"Hôm qua...... Cô ấy tới tìm anh?"

"Ừ."

「......」

Tôi và Tống Tự có nhiều chuyện rất ăn ý với nhau.

Cho nên anh ấy như thế này, tôi cũng lờ mờ cảm nhận được điều đó.

Người phụ nữ đó rất đặc biệt đối với anh, không phải đặc biệt bình thường.

Tôi đột nhiên có ý tưởng xấu xa là ác ý chọc vào chỗ đau, anh ấy như thế này, tôi càng muốn hỏi anh ấy.

"Tại sao anh lại chia tay?"

Anh ấy ngước lên nhìn tôi, có chút bất lực.

"Cô ấy không có sức khỏe tốt, bố mẹ anh không chấp nhận cô ấy."

"Cho nên, hai người là uyên ương bị người lớn cấm cản?"

Tôi nói xong cũng cười rộ lên, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại quặn lên nỗi chua sót.

"Vân Vân."

"Đừng cười như vậy."

Lông mày anh nhíu lại trong chốc lát, anh ấy vươn tay xoa xoa hai cái trên đỉnh đầu tôi.

"Em là vợ anh, và điều duy nhất anh nghĩ đến chỉ là em."

......

Tôi đã từng nghĩ rằng, thề non hẹn biển là những thứ vô dụng nhất trên thế giới.

Nhưng sau này tôi mới biết, khi mình gặp một người mình thích, những gì mình cần cũng chỉ là một suy nghĩ.

Có điều, một lời hứa mờ mịt như vậy, cũng có thể làm cho lòng tôi bình ổn lại, không còn bất an, khó chịu nữa.

Loading...