Bạch nguyệt quang và nốt chu sa (edit tự đặt) - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-19 00:14:45
Lượt xem: 41
Buổi chiều chúng tôi chơi chèo thuyền, thế nên bây giờ tất cả mọi người rất mệt mỏi, cơm nước xong xuôi đều ai tự về phòng người ấy, tôi đối diện với một căn phòng trống rỗng.
Tôi vào phòng đóng cửa lại và nằm xuống giường.
Tôi lại chạm vào bụng mình.
Đây thật sự là một điều diệu kỳ, bên trong có một sinh mệnh a, hiện tại tôi không được coi là một mình nữa, mà hiện tại là hai người phải không?
Tôi thầm đặt tên cho đứa bé ở trong bụng mình.
Nếu là mang họ Tống, thì nên kết hợp vời từ gì cho phải.
Tống...... Tống Tinh Tinh sao? Đêm nay có rất nhiều ngôi sao, nhưng cái tên này cũng quá tùy tiện đi, tôi phải trở về tra từ điển cho thật kỹ mới được.
Chọn tên cho đứa bé trong bụng, tôi cư nhiên chọn đi chọn lại một hồi liền ngủ thiếp đi.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa liên hồi
“Tiểu Vân! Cậu có đó không Tiểu Vân! Mau đứng lên, động đất! Động đất rồi!”
Tôi sững sờ nghe tiếng gọi của chị Vương ngoài cửa, đầu óc còn đang mơ hồ không biết được là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng giường đang lắc lư, lắc lư ngày một mạnh.
Mái nhà cũng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào, cho đến khi bụi bặm không ngừng rơi xuống trên mặt tôi.
Tôi giật mình tỉnh giấc, nhấc chân lên chạy nhanh ra cửa.
Không ngừng có người kêu to, ngoài cửa sổ giống như cảnh tượng tận thế mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ, những ngọn núi ở đằng kia như bị cái gì đó c.h.é.m xuống, bụi mờ mịt cả một khoảng không gian.
Cả nhà chị Vương ở ngay bên ngoài, không ít người lục tục chạy ra, tiếng khóc khàn khàn của đứa bé trộn lẫn trong tiếng động thật lớn.
Tôi như đứng không vững, mặt đất liền dần dần nứt ra một khe hở.
“Tiểu Vân, lại đây.”
Chị Vương còn đang nghĩ đưa tay cho tôi, một hòn đá lớn rơi xuống ngay trước mặt chúng tôi.
“Cẩn thận!”
Chồng cô ấy bảo vệ cô ấy thật tốt, đây cả cảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy.
Cô ấy có người bảo vệ, thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-quang-va-not-chu-sa-edit-tu-dat/11.html.]
Đôi chân tôi đột nhiên mất thăng bằng, tôi mất cảnh giác và nhanh chóng ngã xuống sàn, tôi cảm thấy lòng bàn chân của mình đau nhói.
Hóa ra vừa rồi tôi chạy quá nhanh nên đã dẫm phải một chiếc đinh vít.
Cảm giác mất đi trọng lượng, da bị vật cùn làm xước, đau như thể xương sắp gãy sau một cú ngã bất ngờ.
Tôi chợt nhận ra xung quanh mình chẳng có ai cả.
Tôi đang ở tầng dưới, mọi thứ cứ rơi xuống, một hòn đá lớn đè mạnh vào chân tôi, tôi không thể kéo nó ra được.
Âm thanh đó quá lớn nên tiếng khóc của tôi chẳng đáng là bao.
Tôi đột ngột ngã gục.
"Có ai...Có ai không!??"
"Ai cứu tôi với, ai cứu tôi với..."
Trời tối, không có gì, không nhìn thấy gì, ngay cả ánh trăng cũng bị che khuất, không biết là tối quá hay là không nhìn thấy nữa.
Tôi cố gắng dùng tay kéo cái chân ra nhưng không thể cử động được.
"Đau, đau quá."
"Ai cứu tôi với, bố, mẹ..."
"Tống Tự... "
Thật sự, đau quá.
Lúc này đây tôi cảm thây bụng mình rất đau, tuy cảm giác không quá rõ ràng.
Cho đến khi tôi cảm thấy có thứ gì đó đang dần chảy ra, não tôi mới nhận ra chuyện này.
Thật kỳ lạ, lúc đó, điều tôi nghĩ là, cuối cùng tôi cũng không cần phải nghĩ phải nói như thế nào với Tống Tự rằng chúng tôi đã có một đứa con.
"Tống Tự."
Giữa tiếng đá, tôi lẩm bẩm tên anh ấy.
Anh ấy liệu có vui mừng vì đã cứu được mối tình đầu của anh ấy không?
Tuy nhiên, dường như con của chúng tôi đã không còn nữa rồi.