Bạch Nguyệt Quang Trong Lòng Anh - Phần 4 - HOÀN
Cập nhật lúc: 2024-11-06 21:44:26
Lượt xem: 137
12.
“Nghe nói cô và Cố Duy Viễn quen nhau từ việc xem mắt, Kiều tiểu thư thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô rất đẹp nhưng lại không xứng với Cố Duy Viễn”
Gặp mặt tình địch cô ta ghen tị tới đỏ mắt. Trần Hân hẹn gặp Kiều Hề ở tiệm cà phê, ngay khi mới gặp, cô ta đã trực tiếp nói rõ mục đích của buổi gặp mặt, không khí n ặng mùi thuốc s úng.
Kiều Hề cười nói: “Tôi và anh ấy không xứng đôi, vậy cô xứng sao? Cô và anh ấy làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, nếu cảm thấy cô phù hợp vậy tại sao anh ấy lại lựa chọn cưới tôi?”
Trước sự khiêu khích của Kiều Hề, Trần Hân liền tức giận, liền nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Cho dù anh ấy có cưới cô cũng không phải là yêu cô, cô có biết lý do tại sao mà anh ấy độc thân lâu như vậy đột nhiên lại lựa chọn kết hôn không?”
Kiều Hề im lặng không nói, quả thực điều cô cũng không biết, cô cũng từng thử suy đoán về điều đó. Tại sao một người đàn ông ưu tú như Cố Duy Viễn lại đồng ý đi xem mắt, chỉ cần anh ấy muốn thì phẩy tay một cái liền có rất nhiều cô gái nhào tới. Nhìn Trần Hân trước mắt cô, không phải là một con sói đói bụng thì cũng là một con hổ.
Trần Hân nói cô thật đáng thương, cô chỉ là một người thay thế. Kiều Hề hỏi lại cô ta có ý gì thì Trần Hân lại càng cười mỉa mai rõ hơn.
Cô ta nói: “Kiều Hề, cô có nhìn thấy ví của Cố Duy Viễn không? Trong ví của anh ấy có một bức ảnh đã ở đó đã nhiều năm. Đó là cô gái mà anh ấy thích. Anh ấy đột ngột kết hôn vì tuổi tác đã lớn không thể chờ đợi thêm nữa, anh ấy đồng ý cưới cô vì cô và cô gái ấy có chút giống nhau mà thôi”
Kiều Hề về đến nhà, Cố Duy Viễn đang nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công, Kiều Hề ngồi yên trên ghế sô pha hồi lâu, cho tới khi Cố Duy Viễn tới xoa đầu cô mới khôi phục ý thức.
“Em có tâm sự gì sao?”
Cố Duy Viễn hỏi cô, vẻ mặt có chút lo lắng. Kiều Hề mím môi muốn hỏi nhưng sợ sẽ nghe được sự thật khiến cô đau lòng, đấu tranh tâm lý một hồi rồi cô khẽ cắn răng, thận trọng nhìn Cố Duy Viễn mà nói:
“Cố Duy Viễn, anh… anh có thể cho em mượn ví của anh không?”
Cố Duy Viễn sửng sốt, Kiều Hề liền vội vàng giải thích: “ Mấy ngày nữa là tết nguyên đán, em muốn tặng anh một món quà. Lần trước em thấy ví của anh đã cũ, muốn xem anh thích kiểu dáng gì”
Cố Duy Viễn mới trở về, áo khoác còn chưa kịp cởi liền đưa tay vào trong túi áo lấy chiếc ví đưa cho Kiều Hề. Cố Duy Viễn dường như nghĩ đến chuyện gì đó động tác liền ngừng lại, có chút chần chừ.
Chính khoảnh khắc này khiến cho trái tim của Kiều Hề liền trùng xuống, lời Trần Hân nói là thật, ví của anh ấy thật sự có bí mật.
13.
Cuối cùng Kiều Hề cũng không nhìn thấy bức ảnh đó, khi Cố Duy Viễn đưa ví cho cô, cô sợ hãi trực tiếp kiếm một lý do để chạy ra ngoài.
Lúc Mao Trữ tìm thấy Kiều Hề thì cô đã say khướt, liền lái xe đem cô về nhà. Cố Duy Viễn vẫn chưa trở về, Mao Trữ nhìn Kiều Hề ngồi kh óc trên sô pha liền rót cho cô hai ly nước mật ong, sau đó liền vỗ mặt để gọi cô dậy.
“Kiều Hề, không phải cậu luôn muốn vẽ một bức tranh kh ỏa th ân sao? Hôm nay chúng ta vẽ một bức nhé?”
Kiều Hi ngơ ngác mở mắt ra, sau đó dùng gối đánh Mao Trữ, rống to như sư tử hà đông.
“Đồ biến t hái! Ai cho cậu vẽ tranh kh ỏa th ân. Muốn vẽ thì cũng phải là vẽ chồng, tớ muốn vẽ Cố Duy Viễn! Tớ muốn Cố Duy Viễn làm mẫu cho tớ vẽ, huhu, anh ấy thực sự đã có người trong lòng. Vậy tại sao còn cưới tớ, kh ốn kh iếp. Đàn ông đều là lũ kh ốn kh iếp.”
Cô khóc đầy ủy khuất, Mao Trữ đẩy cô vào phòng vẽ, sờ đầu cô, trong giọng nói ngập tràn toan tính.
“Bảo bối, vẽ người khác cũng không bằng tự vẽ mình, cậu không phải luôn muốn vẽ những bức tranh kh ỏa th ân đầy nghệ thuật sao? Vậy hãy nhìn bản thân trong gương mà vẽ.”
Mao Trữ liền đóng cửa từ bên ngoài cho cô, sau đó dùng điện thoại để trên ghế số pha của Kiều Hề mà gửi tin nhắn cho Cố Duy Viễn.
“Chồng ơi, em đang ở phòng tranh, có việc gấp, anh quay lại nhanh nhé!”
Kiều Hề chủ yếu vẽ tranh phong cảnh và luôn muốn vẽ tranh kh ỏa th ân, tuy nhiên lại không can đảm và không kiếm được người mẫu. Được Mao Trữ cổ vũ, mượn men rượu làm linh cảm, Kiều Hề trực tiếp cởi q uần áo dựa theo hình dáng bản thân ở trong gương mà vẽ.
Sau đó, Cố Duy Viễn vội vội vàng vàng về đến nhà chạy tới thẳng phòng tranh ở lầu hai, tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì liền lập tức mở cửa.
Chuyện sau đó thật sống động, ngập tràn hương sắc.
14.
Ngày hôm sau, Kiều Hề tỉnh dậy đau lưng mỏi eo, cô trợn mắt nhìn trần nhà mà sầu não, Cố Duy Viễn mở cửa bước vào đưa điện thoại cho cô, Kiều Hề hai mắt nhìn đăm đăm, ngơ ngác mà nhận lấy điện thoại.
“Hehee bảo bối, đây có phải là một chiêu tàn nhẫn hay không? Cho dù Cố Duy Viễn không thích cậu, nhưng anh ta vẫn tham lam th ân thể của cậu, cho nên biện pháp của cậu không có tác dụng, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn. Hehe, cậu không cần cảm ơn tớ. Giữa vợ chồng không có mâu thuẫn nào không thể giải quyết trên giường cả. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, ngày mai hãy đến tạp chí…”
“Mao Trữ, cảm ơn cả nhà cậu”
Kiều Hề ném điện thoại, môi run lên vì tức giận, vừa nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt tựa như cười nhưng lại không cười của Cố Duy Viễn, mặt liền đỏ, vội vàng kéo chăn lên che kín người.
“Đêm qua… đêm qua em không…. không làm gì anh, phải không?”
Kiều Hề nói xong liền muốn tự t át mình một cái, cảm giác đau nhức trong người rõ ràng là do vật động kịch liệt, nhưng cô không thể trách anh bởi nhờ cuộc gọi của Mao Trữ mà cô đã nhớ ra chuyện tối qua. Lúc đó cô đang ở trong phòng tranh tự nhìn gương mà vẽ bản thân kh ỏa thân, Cố Duy Viễn bước vào rồi sau đó,...
Bất luận là ai bắt đầu thì cô vẫn là người câu dẫn Cố Duy Viễn trước, tuy không phải là cố ý nhưng ai bảo cô lại là người q uần áo không chỉnh tề.
Cô đỏ mặt xấu hổ, Cố Duy Viễn lặng lẽ thở dài, vén chăn lên và nằm xuống, đưa tay ôm Kiều Hề vào lòng, Kiều Hề toàn thân căng cứng không dám cử động. Sau đó, Cố Duy Viễn liền đưa ví của mình cho cô.
“Kiều Hề, em mở ví ra đi”
Kiều Hề sửng sốt không dám trả lời, Cố Duy Viễn thấy vậy liền tự mình mở ví ra, sau đó Kiều Hề nhìn thấy bức ảnh mà Trần Hân nhắc đến.
Trong một bức ảnh tập thể, hai người đứng chụp ảnh cạnh nhau, năm tháng tựa như tĩnh lặng.
Quả như Trần Hân nới, trong ví của Cố Duy Viễn có một bức ảnh của anh ấy và một cô gái, mà cô lại rất giống cô gái ấy.
Không đúng, không phải rất giống mà là cô gái trong ảnh chính là cô.
“Anh… chúng ta chụp ảnh chung lúc nào vậy? Trước đó em không hề biết tới anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-quang-trong-long-anh/phan-4-hoan.html.]
Kiều Hề ấp úng nói không nên lời, kích động tới mức tưởng rằng bản thân mình nhìn lầm, tới nỗi nhìn đi nhìn lại vài lần để xác nhận lại.
Cố Duy Viễn hôn nhẹ lên trán cô và nói: “Khi đó em rất nổi bật, tự nhiên sẽ không biết đến anh”
Kiều Hề hỏi anh ấy có ý gì nhưng Cố Duy Viễn chỉ mỉm cười mà không nói, nâng cằm cô lên và nghiêm túc nói: “Kiều Hề, giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là giao tiếp, có thắc mắc gì hãy trực tiếp hỏi anh, nếu không vui mà không nói thì mâu thuẫn sẽ càng căng thẳng hơn”
Kiều Hề hai mắt ngấn lệ mà đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh, hỏi anh “thật sự điều gì cũng có thể hỏi sao?”
Cố Duy Viễn nắm lấy tay cô mà gật đầu cười.
Kiều Hề hỏi rằng: “Anh và Trần Hân là mối quan hệ gì? Tại sao cô ta biết trong ví anh có bức ảnh?”
Cố Duy Viễn nói ở trong phòng làm việc chỉ có hai đồng nghiệp nam nhưng chưa bao giờ để ý đến bức ảnh đó, Trần Hân cho tới hiện tại cũng chưa từng thấy, chỉ là nghe nói mà thôi.
Kiều Hề hỏi anh, tại sao lúc xem mắt anh lại để vài ngày sau mới đồng ý hẹn hò? Cố Duy Viễn nói rằng anh sợ rằng cô quyết định vội vàng mà không nghĩ kĩ, trùng hợp là mấy hôm đó tình hình của bà không mấy khả quan nên anh tay chân luống cuống không biết phải làm sao, liền cho cô thời gian 3 ngày để suy nghĩ kỹ.
Kiều hề hỏi anh vì sao đêm tân hôn lại không động phòng hoa chúc? Anh nói không muốn c ưỡng ép cô, muốn chờ cô yêu anh hoặc để cô tự nguyện làm điều đó.
Kiều hề hỏi anh đã thích cô từ khi nào? anh nói từ giây phút anh để bức ảnh vào ví.
Kiều Hề xoay người ngã nhào vào anh, ôm mặt anh cười tươi như hoa.
Cô hỏi anh, có còn chuyện gì giấu giếm cô nữa không? Cố Duy Viễn nói có, Kiều Hề hỏi anh đó là chuyện gì, anh liền ôm eo cô mà kéo xuống, phả hơi thở nóng rực vào tai cô.
Cố Duy Viễn nói rằng “mẹ chồng của em ngày nào cũng gọi điện quấy rối anh, hỏi chúng ta khi nào mới cho mẹ được bế cháu”
15.
Sau tết Nguyên đán, vào ngày rằm tháng giêng Kiều Hề phát hiện bản thân mang thai, trưởng bối hai nhà vui mừng khôn xiết, ráo riết cả ngày nói nào là cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn,... khiến lỗ tai Kiều Hề đều nghe ra tiếng ong ong.
Từ ngày mang thai, cô liền bị trưởng bối hai nhà cấm ra khỏi nhà, may mắn là cô lại thích ở nhà vẽ tranh, Cố Duy Viễn ở cạnh cô nhiều hơn.
Khi Mao Trữ tới tìm cô, Kiều Hề đang nằm trên đùi Cố Duy Viễn, Cố Duy Viễn đang ngoáy tai cho cô, hay người ngồi trên ghế sô pha, ánh nắng chói chang chiếu xuống, không gian thật tĩnh lặng.
Mao Trữ đưa cho cô cuốn tạp chí trên tay, nói rằng tạp chí của họ đã giúp cô nổi tiếng hơn và muốn ở lại dùng cơm tối.
“Kiều Kiều, buổi phỏng vấn về tác phẩm đoạt giải tháng trước của cậu nhất định phải giao cho chúng tớ, chọn ngày không bằng hôm nay chúng ta vào việc luôn, hôm nay tớ mang theo đồ. Bảo bối, tiền đồ của tớ đều phải dựa vào cậu rồi”
Kiều Hề cười ha hả nhìn cô ấy mà không nói một lời, nhờ Cố Duy Viễn đỡ cô dậy. Sau đó nói với Mao Trữ: “Được rồi, bên ngoài nắng đẹp, chúng ta ra ngoài đi”
Cố Duy Viễn nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều và cười. Mao Trữ lúc này hết sức vui mừng, liền lấy máy quay phim từ trong túi xách ra và theo cô ra ngoài.
Kiều Hề đi chậm rãi, Mao Trữ đi phía trước. Khi đi tới cửa Kiều Hi đá vào m ông Mao Trữ.
“Cậu c út”
bốp!
Cửa đóng chặt lại.
Cô là người có thù tất báo.
16.
Cố Duy Viễn gặp Kiều Hề vào lúc cô hai mươi tuổi, anh cũng hai mươi tuổi.
Thời điểm đó, Kiều Hề đã tỏa ánh sáng rực rỡ vạn trượng, cô là sinh viên Học viện Mỹ thuật, nổi bật cả ngoại hình lẫn tài năng.
Cô được mời tới trường của anh để tham gia buổi triển lãm nghệ thuật. Ngay lần đầu Cố Duy Viễn trông thấy cô liền cảm thấy cô rất phù hợp, đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên, đúng vậy. Tim anh không kìm được mà đập loạn nhịp.
Nguyệt
Anh là thành viên của hội sinh viên, phụ trách việc tiếp đón. Khi đó, anh vô cùng tự t i, không đủ dũng khí tiến tới bắt chuyện với cô, chỉ có thể nhìn cô được mọi người vây quanh.
Khi chụp ảnh chung anh liền tìm cơ hội để đứng cạnh cô. Sau đó tách những người khác ra chỉ chừa lại hai người, rồi cất ảnh vào ví. Nhiều năm như vậy, ví đã được thay nhưng bức ảnh chưa bao giờ thay đổi.
Để theo kịp cô, anh đã nỗ lực hết mình để khiến bản thân trở nên tốt hơn, nhưng đến khi anh có đủ năng lực và dũng khí để tới Học viện Mỹ thuật tìm cô thì cô đã trở thành một người hoàn h ảo hơn.
Cô trở thành một họa sĩ, người bí ẩn được mọi người ngưỡng mộ. Anh cứ tưởng rằng hai người sẽ không bao giờ gặp được nhau nữa cho tới khi mẹ đưa cho anh một bức ảnh.
“Duy Viễn, coi như mẹ c ầu xin con lần cuối. Đây là do một người bạn của mẹ giới thiệu, cháu gái của bà ấy là một họa sĩ, trông rất xinh đẹp, nếu con không thích nữa thì mẹ cũng không ép con nữa.”
Họa sĩ? Anh rất thích từ này nên liền nhìn qua một cái, kết quả trong lòng vui mừng không thôi. Anh từng cho rằng cô đã kết hôn rồi nên đã từng rất t hất vọng.
Dù biết cô sẽ không nhớ tới mình nhưng anh vẫn sợ khi nhìn thấy bức ảnh cô sẽ nhớ tới năm đó, anh hèn mọn và yếu đuối nên không cho cô thấy.
Vào ngày xem mắt, anh đã tới rất sớm, sớm hơn cô nửa tiếng nhưng vì căng thẳng nên đã ngồi cạnh cô.
Khi cô tới, anh cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, sau đó cô liền ngủ gật ở trên bàn, cảm giác cô đã rất mệt mỏi nên anh cũng không làm phiền tới cô.
Anh nhìn cô gọi một chiếc bánh nếp đường nâu, thấy cô ngày càng mất kiên nhẫn, anh buộc mình phải bình tĩnh lại mới dám bước tới.
Lúc trông thấy cô bị dị ứng anh liền đau lòng không thôi, khi cô yêu cầu anh chịu trách nhiệm, anh rất phấn khởi và nóng lòng muốn đồng ý, tuy nhiên, anh lại lo lắng không thôi, sợ rằng đây là quyết định nhất thời của cô. Vì mẹ anh nói cô đã đi xem mắt hai mươi lần rồi.
Anh sợ cô bốc đồng nên cho cô ba ngày để suy nghĩ, tới khi sức khỏe của bà nội khá hơn, anh lập tức nhờ mẹ gọi điện cho cô, may mắn vẫn chưa muộn.
Trải qua tuổi trẻ bốc đồng và yếu đuối, cho tới giờ đã bị năm tháng gột rửa đi trở thành dáng vẻ trầm ổn, nhưng bạch nguyệt quang trong lòng anh vẫn luôn là Kiều Hề.