Bạch nguyệt quang là thanh mai - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:49:20
Lượt xem: 447
Tôi mang thai nhưng chồng sắp cưới lại muốn đến chăm sóc cho cô nàng thanh mai đang phẫu thuật, còn chăm sóc lên tận giường.
Tôi phá thai và gửi cho hắn ba món quà.
Sau đó, hắn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng và không thể trốn thoát.
Tôi mỉm cười: Diệp Khiên, đáng đời anh.
1
Diệp Khiên giơ ly rượu lên, thâm tình nhìn tôi: “Lộ Từ, ngày kỷ niệm vui vẻ.”
Tôi bưng ly rượu chạm ly với hắn, nhưng không uống: “Diệp Khiên, hôm nay em không uống rượu nữa, bởi vì em...”
Lời còn chưa dứt đã bị tiếng chuông điện thoại Diệp Khiên cắt ngang.
Diệp Khiên nhìn màn hình hiển thị, do dự một chút, cúp máy, sau đó mở điện thoại ra, trả lời vài chữ.
“Lộ Từ, em muốn nói gì?”
Tôi cũng nhìn thấy màn hình hiển thị, là Mạnh Tuyết. Tâm trạng có chút không thoải mái, tôi lắc đầu, muốn chờ tâm trạng tốt rồi mới chính thức nói cho Diệp Khiên biết tôi đã mang thai.
Diệp Khiên nở nụ cười: “Còn giữ bí mật nữa.”
Chuông điện thoại lại kiên nhẫn vang lên, Diệp Khiên khó xử nhìn tôi một cái, bắt máy. Biểu tình trên mặt trong nháy mắt biến thành lo lắng.
Hắn đứng dậy trong hoảng loạn và vô tình hất d.a.o và nĩa xuống đất, tạo ra âm thanh chói tai.
Loa ngoài không cẩn thận bị hắn ấn vào, giọng nói mềm mỏng của Mạnh Tuyết từ trong điện thoại truyền đến: “Xin lỗi anh Tiểu Khiên, quấy rầy đến ngày kỷ niệm của anh và Lộ Từ, nhưng em thật sự rất khó chịu...”
“Lộ Từ, thân thể Mạnh Tuyết không thoải mái muốn đến bệnh viện, cô ấy một thân một mình ở bên này không người chăm sóc, anh phải phải nhanh chóng tới đó xem như thế nào!”
Vẻ mặt hắn ngay thẳng vô tư, lý do hợp tình hợp lý.
Mạnh Tuyết là thanh mai trúc mã của hắn, từ nhỏ cùng hắn lớn lên, quan hệ hai nhà vô cùng tốt.
Không đợi tôi có phản ứng, Diệp Khiên lập tức cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài: “Không còn kịp rồi Lộ Từ, lần sau anh sẽ bù đắp em nhé!”
Để lại một mình tôi ở nhà hàng Tây hương vị tình nhân, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hóng chuyện của người xung quanh, ăn vào cũng không cảm nhận được hương vị gì nữa.
2
Mười giờ tối, tôi về đến nhà, Diệp Khiên vẫn chưa về.
Tôi mở điện thoại ra, bên trong trống rỗng, Diệp Khiên không nhắn tin cho tôi, càng không gọi điện thoại.
Mở nhóm bạn bè, vài giây trước, Mạnh Tuyết cập nhật trạng thái. Một tấm ảnh chụp hành lang bệnh viện, trong ảnh có bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang xếp hàng, đính kèm dòng chữ: [Cảm giác giống như trở lại khi đó, chỉ cần em cần anh, anh đều sẽ bỏ lại tất cả để chạy tới.]
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại mà ngây ngốc.
Mạnh Tuyết không chỉ là thanh mai trúc mã của Diệp Khiên, hai người từng yêu nhau hồi trung học. Mà lúc ấy tôi chỉ là người thầm mến Diệp Khiên.
Sau đó tôi và Diệp Khiên thi vào cùng một trường đại học, thành tích của Mạnh Tuyết không tốt, hai người chỉ có thể nói chuyện yêu xa.
Năm nhất đại học, tôi và Diệp Khiên chỉ ở cùng một câu lạc bộ, ngẫu nhiên có quan hệ qua lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-quang-la-thanh-mai/1.html.]
Năm thứ hai đại học, câu lạc bộ liên hoan, tại bữa tiệc Diệp Khiên miệng mỉm cười nhưng tay không ngừng rót rượu.
Lúc kết thúc, Diệp Khiên đột nhiên thổ lộ với tôi. Hắn nói: “Chu Lộ Từ, có phải em thầm mến anh không? Vậy em nguyện ý làm bạn gái anh không?”
Lúc ấy tôi quá mức vui sướng, thậm chí xem nhẹ lời thổ lộ bất hợp lý của Diệp Khiên.
Sau khi yêu Diệp Khiên, tôi cũng từng bị hắn làm cho cảm động.
Khi đó tôi đang làm gia sư, bị phụ huynh nam quấy rỗi. Đầu óc trống rỗng chạy ra, sau khi phục hồi tinh thần, sụp đổ khóc lớn.
Tôi run rẩy gọi điện cho Diệp Khiên, sau khi hắn nghe xong, an ủi tôi tìm một nơi đông người đợi trước, sau đó rất nhanh đã chạy tới.
Đầu tiên hắn mua một ly cacao nóng để xoa dịu cảm xúc của tôi, sau đó dẫn tôi đi báo cảnh sát.
Sau khi chúng tôi ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Khiên lại đỏ mặt dị thường. Tôi mới biết, lúc đó Diệp Khiên đang truyền nước biển ở bệnh viện vì bị sốt. Sau khi nhận được điện thoại của tôi, hắn liền rút kim tiêm chạy tới.
Tôi vừa cảm động vừa áy náy, còn Diệp Khiên cười xoa đầu tôi: “Em là bạn gái anh, em cần anh, mặc kệ tình huống gì anh cũng sẽ chạy tới.”
Nhưng bây giờ, tôi đã trở thành người bị bỏ rơi.
Bên dưới dòng trạng thái có không có bình luận của bạn tốt thời trung học của chúng tôi, rất hiển nhiên, vòng bạn bè của Mạnh Tuyết cài đặt là “Chỉ mình tôi có thể thấy được”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
3
Năm giờ sáng, Diệp Khiên về nhà.
Thấy tôi ngồi trên sô pha, trên mặt hắn có chút mất tự nhiên: “Lộ Từ, em không ngủ sao?”
Tôi lắc đầu: “Không ngủ được.”
Diệp Khiên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi: “Sao tay lại lạnh như vậy, ăn mặc phong phanh quá rồi.”
Tôi hỏi ngược lại: “Mạnh Tuyết thế nào rồi?”
Diệp Khiên nhíu mày, trong mắt có chút lo lắng: “Vẫn chưa rõ lắm, hôm nay còn phải chụp phim kiểm tra một chút.”
Tôi nói: “Sau khi tan làm, em cũng qua thăm cô ấy.”
Diệp Khiên sửng sốt, gật đầu, giải thích: “Lộ Từ, đừng nghĩ nhiều, bây giờ anh chỉ coi cô ấy là em gái.”
Lúc tôi tan làm chạy tới bệnh viện, đúng lúc thấy Mạnh Tuyết đang làm nũng với Diệp Khiên: “Tiểu Khiên, anh biết rõ em ghét ăn táo nhất mà! Không ăn, em không muốn ăn!”
Diệp Khiên kiên trì cẩn thận cắt quả táo đã gọt vỏ thành từng miếng nhỏ đưa tới bên miệng cô ta: “Từ nhỏ em đã không thích ăn rau quả, sức đề kháng quá yếu nên mới sinh bệnh, bây giờ cần phải bổ sung vitamin nhiều một chút.”
Tuy rằng ngoài miệng Mạnh Tuyết làm nũng nói không cần, nhưng vẫn mở miệng: “Haizz, thật hâm mộ bạn gái hiện tại của anh, nếu không phải lần này bị bệnh, đã lâu lắm rồi em không được hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của anh.”
Không biết là Diệp Khiên nghĩ tới tôi, hay là nhớ lại đoạn thời gian ngọt ngào trước kia của hai người bọn họ, khẽ cười. Nụ cười đó trong nháy mắt làm tim tôi đau nhói.
Tôi xoay người muốn rời đi, Mạnh Tuyết lại tinh mắt nhìn thấy tôi.
“Lộ Từ! Đã lâu không gặp! Chúng tôi vừa mới nói chuyện về cô, mau vào đây.”
Tôi cứng đờ ở cửa, Mạnh Tuyết oán trách nhìn Diệp Khiên: “Đứng đó làm gì? Còn không mau đi cắt hoa quả cho Lộ Từ đi.”
Diệp Khiên bước nhanh tới: “Xong việc rồi sao? Anh lái xe, lát nữa chúng ta cùng về nhà.”
Tôi ngửa đầu nhìn hắn, hắn biểu tình ngay thẳng vô tư, tựa hồ hành động thân mật đút cho Mạnh Tuyết ăn đối của hắn vừa rồi hoàn toàn không có gì khác thường.