Bạch Nguyệt Phạn Tinh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:51:58
Lượt xem: 69
( OS ) là nói trong lòng á
7. Ban đêm
tại Nhân tộc - thành Ninh An - bên ngoài Bất Kỵ Lâu
Màn đêm buông xuống, không sao không trăng, Bất Kỵ Lâu chiếm một diện tích lớn và cao vài tầng. Những chiếc đèn lồng được treo thành từng lớp, tỏa sáng rực rỡ và chiếu sáng khu vực xung quanh. Đàn ông đàn bà ra vào, chốc chốc lại có tiếng ồn ào náo động nhạc khiêu vũ.
8. Ban đêm
tại Nhân tộc - thành Ninh An - Bất Kỵ Lâu -Ngoài cửa/Sảnh lớn/Tầng hai có Bạch Thước, Phạn Việt, Tàng Sơn, Thiên Hỏa, kỹ nữ ( Phục Linh cải trang ), Bạch Tuân
Trong sảnh, nam nữ cùng nhau uống rượu, bầu không khí tràn ngập vẻ đẹp.
Ở giữa sân khấu, một kỹ nữ cực kỳ xinh đẹp đang nhảy múa duyên dáng. Những người trước sân khấu đều là khách m//ua d//âm đang tranh nhau sắc đẹp.
Khách m//ua d//âm A: (mắt nhìn chằm chằm vào kỹ nữ, phấn khích) Sao hôm nay kỹ nữ thay người rồi? Có điều là quyến rũ hơn người trước!
Khách m//ua d//âm B: (cũng nheo mắt)Ngươi quản thay ai làm gì, đẹp là được, nhìn cái eo nhỏ cái cặp chân thon ….
DPT
Khi kỹ nữ nghe những lời đó, mỉm cười và hất tấm lụa trong tay lên mặt những khách m//ua d//âm rất vui mừng khi được thưởng thức nó.
Đột nhiên, một tiếng hét mạnh mẽ và hống hách của những người đàn ông cao to vang lên từ phía sau.
Người đàn ông cao to: Tránh ra, tránh ra!
Mọi người nghe thấy tiếng động quay đầu lại thì thấy Bạch Thước đang kênh kiệu đi tới cùng một đám đàn ông cao to trên tay mang hơn chục chiếc rương lớn,hùng mạnh khí thế cuồn cuộn..
Mọi người đều ngạc nhiên vô thức tránh ra, thì thầm và chỉ trỏ.
Bạch Thước đứng bất động giữa sảnh lớn, giơ tay lên, những người đàn ông cường tráng dừng lại phía sau cô, lần lượt đặt những chiếc rương lớn xuống và sắp xếp chúng ngay ngắn.
Có người thì thầm.
Khách: Đây không phải là tiểu sát tinh nhà thành chủ sao?/ Sao nàng ta lại đến đây rồi?
Bạch Thước ngước mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy trong sảnh đầy sự xa hoa lãng phí và mập mờ, cô khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
Bạch Thước: (OS) Thần tiên vậy mà sống ở nơi như này? Đây cũng khác xa trong tranh quá rồi? Sao mà cảm giác có mùi yêu khí ở đây thế ta?
Bạch Thước đang muốn đi về phía trước, đột nhiên, trước mặt cô có một cái bóng to lớn bao phủ lấy mặt Bạch Thước.
Bạch Thước ngước mắt lên, chỉ thấy Tàng Sơn cao to như ngọn núi chặn đường cô, khuôn mặt như kẻ s//át nhân kết hợp cùng nụ cười rạng rỡ rất không đồng nhất.
Tàng Sơn: (giọng thô ráp) Vị khách quan lạ mặt này là lần đầu đến đây sao? Ngài muốn gọi “ ngựa gầy Dương Châu hay vũ cơ Mạc Bắc ( đều là người b//án d//âm á) “
Bạch Thước nhìn Tàng Sơn và suy nghĩ.
Bạch Thước: (OS) Cao thật to thật, nơi đây đón tiếp khách quả là không tầm thường, chủ Bất Lâu Kỵ này nên là nhân vật cỡ nào đây.
Bạch Thước tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
Bạch Thước: Tại hạ Bạch Thước, nghìn vàng vạn báu vật ở đây, xin được gặp lâu chủ!
Ngay khi cô nói điều này, đột nhiên trong sảnh trở nên im lặng.
Tàng Sơn cười nhạo, giơ ngón tay cái lên và chỉ sang một bên.
Máy quay lia đến một khu vực bên trái, nơi có hai mươi hoặc ba mươi người mặc trang phục khác nhau đang ngồi ngay ngắn thành một hàng một cách có trật tự.
Tàng Sơn: Mấy người này đều tới gặp lâu chủ. (Khinh thường) Cô, xếp hàng đi.
Bạch Thước: (Nhìn xếp hàng dài) Ta hiểu rồi, ngươi cho rằng ta không đủ thành ý sao? Bảo bối của ta khác so với người khác.
Bạch Thước mỉm cười xua tay, đám đàn ông cường tráng phía sau lần lượt mở hộp lớn ra. Chỉ thấy chiếc hộp chứa đầy những thỏi vàng, bùa, kiếm gỗ đào, chuông thần, cờ và các hiện vật khác để thu phục ma quỷ.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên khi nhìn thấy.
Khi Tàng Sơn nhìn thấy những thứ dùng để bắt yêu quỷ này, cả người hắn cứng đờ,ánh mắt sợ hãi.
Bạch Thước: Thế nào? còn cần phải xếp hàng không?
Trong số những người đang xếp hàng, một tiểu thư giàu có đứng lên khó chịu nói.
Tiểu thư giàu có A: Không phải chỉ là ngàn vàng thôi sao, nhà ai mà không có. Muốn gặp lâu chủ thì cô ngoan ngoãn mà xếp hàng đi!
Một công tử giàu có khác cũng đứng dậy cười nhạo nói.
Công tử giàu có A: Kẻ ngốc nhà thành chủ cũng đến đây góp vui? (nháy mắt đểu cáng) cũng đúng, tin đồn lâu chủ có vẻ ngoài tuyệt đẹp.Kẻ ngốc này một lòng tu tiên, không phải vừa hay tu thành một đôi thần tiên vui vẻ sao? hahahah
Khi Tàng Sơn nghe thấy có người chế nhạo lâu chủ, quay người lại định trút giận.
Nhưng lại thấy Bạch Thước lấy ra một lá bùa dán lên miệng công tử giàu có A, khiến cho công tử giàu có A nín cười.
Bạch Thước: (kiêu ngạo, mỉm cười) Đặt điều cho ta thì cũng đành, đặt điều về Thần Tiên người muốn tạo khẩu nghiệp à. Tặng ngươi lá bùa thanh lọc tâm hồn tu tâm dưỡng tánh, chúc cả nhà người bình an.
Công tử giàu có A tức giận, gỡ bùa ra, giơ tay đ//ánh Bạch Thước.
Một số người ở bên cạnh vội vàng ngăn cản,cố gắng thuyết phục anh ta.
Người qua đường A: Đó là con gái của thành chủ, ngươi không thể đánh!
Công tử giàu có A tức giận đến mức chộp lấy ly rượu và vò rượu trên bàn ném về phía cô, Bạch Thước dễ dàng né tránh.
Bạch Thước: Đại ca, bát tự của huynh là hỏa dễ nổi nóng, động tí là tức giận phát cáu. Ta giúp huynh bày trận pháp thuận theo số phận huynh nhá. Đều là người một thành, bảo vệ bách tính là trách nhiệm của đệ tử tiên môn, tuyệt đối đừng khách sáo.
Bạch Thước vừa nói vừa rắc lá bùa về phía Công tử giàu có A.
Bạch Thước: ( bả đọc khẩu lệnh mà tui không biết nên bịa nha ) Thiên linh linh địa linh linh, ta đến thu phục yêu quái, tr//ảm yêu trừ ma! Mở trận !
Bạch Thước đ//âm kiếm gỗ về phía trước, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-nguyet-phan-tinh/chuong-3.html.]
Xung quanh hoàn toàn im lặng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Bạch Thước: (OS) Thật kỳ lạ, tại sao trận pháp diệt yêu và hàng mà mà đạo sĩ già đó dạy mình không có tác dụng?
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi vào sảnh lớn, thổi bay những lá bùa màu vàng lên khắp không trung. Tất cả nến trong sảnh đều bị dập tắt ngay lập tức.
Các kỹ nữ trên sân khấu hét lên sợ hãi và bỏ chạy .Tất cả người uống rượu đều kinh ngạc nhìn Bạch Thước.
Người uống rượu: Cô ta, cô ta, cô ta, cô ta làm gì vậy!
Bạch Thước nhìn vào tay mình, ngạc nhiên và phấn khích.
Bạch Thước: Ta quả thực là thiên tài tu tiên!
Trong bóng tối, bên tai Bạch Thước vang lên một tiếng cười lẳng lơ.
Phạn Việt: (VO) Ngươi nói, ngươi muốn tr//ảm yêu trừ ma à?
Bạch Thước giật mình, ngước mắt lên nhìn xem âm thanh phát ra từ đâu.
Với hai tiếng cọt kẹt, hai cánh cửa gỗ đối diện với sảnh lớn trên tầng hai của cầu thang bật mở, để lộ chiếc đèn lồng hai bông hoa đỏ như m//áu.
Hô hấp của mọi người ngừng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Thiên Hỏa nghiêng người, cầm đèn lòng đỏ soi đường cho người phía sau
Dưới ánh đèn đỏ mờ mờ, một chiếc ủng da màu đen bước ra khỏi phòng, một người đàn ông với mái tóc đen, áo choàng màu đỏ như máu bước ra với nụ cười tà ác. Chỉ cần liếc nhìn một cái, sự hoang dã và điên cuồng lộ rõ, đó chính là Phạn Việt.
Khi Phạn Việt bước đi một cách uể oải, màu mắt đỏ tươi như m//áu lóe lên,mỗi bước đi đều lộ ra hơi thở nguy hiểm.
Người qua đường A: Đẹp……đẹp quá……thế mà là đàn ông?!
Người qua đường B: Lâu chủ đại nhân, tiểu nhân xin gặp mặt ngài đã lâu, cuối cùng ngài cũng chịu gặp!
Bạch Thước: (quan sát, OS) Chủ của Bất Kỵ Lâu? Người này là thần tiên?
Phạn Việt giơ tay lên, gió xung quanh ngừng lại, lá bùa màu vàng lặng lẽ rơi xuống đất.
Phạn Việt: (thờ ơ) Ta hỏi ai thì người đó trả lời, ta không thích ồn đào đặc biệt là con người.
Ai hỏi câu trả lời, tôi không thích những người ồn ào, đặc biệt là mọi người.
Không ai dám nói gì cả.
Bạch Thước: (OS) AAAA, đủ ngông cuồng, hợp với tính của mình quá!
Phạn Việt chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Thước, nghiêng nửa đầu, nhìn từ trên xuống dưới.
Phạn Việt:Là ngươi nói à? Muốn tr//ảm yêu trừ ma?
Trên lầu, Thiên Hỏa dựa vào cửa, cau mày nhìn chằm chằm Bạch Thước. Tàng Sơn cũng âm thầm nắm chặt nắm tay, phồng lên cơ bắp chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Thước: (tự hào, lớn tiếng) Không sai, chính là ta!
Phạn Việt: (cười một cách ngông cuồng) Đến địa bàn của ta, la lối om sòm, ngươi đúng là gan to thật. À, ngươi tên gì?
Bạch Thước: (kiêu ngạo) Bạch Thước, từ nhỏ ta đã muốn tu tiên, đến nay mười năm, đạo tâm chân thành, chưa từng lười biếng, chiêm tinh bói toán, vẽ bùa bày trận, thông thạo các thứ. Nếu lâu chủ không tin có thể tùy ý thử ta.
Bạch Thước tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Phạn Việt, giọng vừa đủ để hai người nghe.
Bạch Thước: Mạnh dạn hỏi lâu chủ đã đắc đạo chưa? ngài là tiên hả?
Phạn Việt nheo mắt lại, cảm giác nguy hiểm càng trở nên dữ dội hơn.
Phạn Việt: Bổn lâu chủ có là tiên hay không dựa vào người cũng dám hỏi?
Phạn Việt khó chịu giơ tay lên và kéo Bạch Thước vào lòng. Bạch Thước sửng sốt. Phạn Việt cúi đầu và hít một hơi sâu vào giữa cổ cô. Bạch Thước cảm thấy bối rối và bối rối trước sự thân mật đột ngột này, ngờ vực.
Bạch Thước: (OS) Kiểm tra tư chất…..phải dùng cách này à?
Phạn Việt khẽ cười vào tai Bạch Thước.
Phạn Việt: (OS) Còn tưởng là đồ ngu Lan Lăng đuổi đến, làm trò hồi lâu hóa ra là một người phàm à. Nếu đã như vậy thì…..
Phạn Việt ánh mắt hung ác, lòng bàn tay chậm rãi di chuyển về phía cổ Bạch Thước, chuẩn bị gi//ết cô.
Bạch Thước: (OS) Hả? Đây lẽ nào lễ nghi của thần tiên?
Bạch Thước cũng làm theo, tiến lên ngửi cổ Phạn Việt.
Phạn Việt sững người một lúc, bị sốc trước hành vi táo bạo của Bạch Thước.
Thiên Hỏa choáng váng, Tàng Sơn cũng choáng váng.
Bạch Thước nhếch môi, nghiêm túc nói vào tai Phạn Việt.
Bạch Thước: Thần tiên, ta học lễ nghi này có đúng không?
Phạn Việt tức giận đang muốn gi//ết người.
Tàng Sơn mở to mắt, vội vàng truyền âm thanh.
Tàng Sơn: (VO) Điện chủ! đang ở nhân gian, không thể tùy ý gi//ết người!
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh náo động. Bạch Tấn mặc quân phục dáng người cao lớn, dẫn theo một đám binh lính xông vào, nghiêm khắc mắng nhiếc.
Bạch Huân: Tuần tra thành đây, kiểm tra như thường lệ, tối ôm vậy đang làm gì vậy hả! Thắp nến lên cho ông đây!
Bạch Thước Phạn Việt quay lại, đối diện với ánh mắt Bạch Tuân.
Bạch Thước: (ngạc nhiên) Cha?!
Bạch Tuân nhìn Bạch Thước với Phạn Việt đang ôm nhau, sắc mặt trong nháy mắt từ xanh thành đen.
Bạch Tuân: (nghiến răng) Bạch Thước, hai người đang làm gì vậy!
9. Ban đêm
Tại tiên tộc - Lan Lăng tiên giáo - ngoài cửa
Đêm nay gió nổi lên, làn gió lướt nhẹ vào một ngôi nhà cũ trên núi.
Có một tấm bảng dính mạng nhện treo bên ngoài ngôi nhà có ghi "Lan Lăng tiên giáo".