Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bạch Đầu Ngâm - Chương 2: Hi Hoà quận chúa Lý Yên Nhiên

Cập nhật lúc: 2024-10-18 13:08:13
Lượt xem: 4

Hi Hòa quận chúa Lý Yên Nhiên, là tiểu nữ nhị cữu ta yêu thương nhất.

Trước đó vài ngày vừa mới cập kê.

Theo lệ cũ, ta triệu muội ấy vào cung ban thưởng, lại vừa vặn gặp được Chu Huyền Cảnh đến cùng ta dùng bữa.

Chu Huyền Cảnh vừa thấy muội ấy liền sửng sốt.

Thật lâu sau mới mở miệng: "A Dung, nàng ấy cực kỳ giống nàng lúc còn trẻ."

Đúng rồi.

Lý Yên Nhiên mười lăm tuổi, cùng Khúc Thục Dung mười lăm tuổi bộ dáng cực kỳ tương tự.

Một cái nhăn mày một nụ cười cũng giống nhau như đúc.

Mà Lý Yên Nhiên, không chỉ có bộ dạng cực kỳ giống ta lúc còn trẻ, ngay cả tính tình cũng hết sức tương tự.

Đích tiểu thư Khúc Thục Dung duy nhất của Khúc gia, ở độ tuổi vừa cập kê, dung mạo càng đẹp . Vung được một tay roi tốt, lập tức tư thế oai hùng lại càng không ai địch nổi.

Nhưng sau đó, ta vào cung, trở thành hoàng hậu duy nhất của Chu Huyền Cảnh.

Đức hạnh của hoàng hậu, lấy dịu dàng đoan trang làm đầu.

Ta không thể vung roi nữa. Ngay cả tiếng cười, cũng phải khắc chế nhận lễ, đời đời khắc khắc ghi nhớ trách nhiệm của mình thân là hoàng hậu.

Mà Lý Yên Nhiên thì khác.

Trên mặt muội ấy nở nụ cười tươi đẹp, nhất cử nhất động đều là tùy ý hoạt bát, làm cho thâm cung nặng nề này có thêm một chút sắc thái.

Chu Huyền Cảnh từ trước đến nay hỉ nộ không hiện ra, vào ngày đó lại mất bình tĩnh.

Bởi vậy ngày đầu tiên Lý Yên Nhiên vào cung, Chu Huyền Cảnh liền ban cho muội ấy phong hiệu Hi Hòa quận chúa, còn cho phép muội ấy thường trú trong cung, có tẩm điện của mình, có thể nói là vô thượng vinh sủng.

Lúc ban đầu, ta chỉ là cho rằng hắn nể mặt ta, mới có thể ôn nhu với Lý Yên Nhiên như thế.

Nhưng Lý Yên Nhiên mới đến cung mấy ngày ngắn ngủi, Chu Huyền Cảnh đã cùng muội ấy đi săn, cưỡi ngựa, chèo thuyền trên hồ, làm tất cả những chuyện trước đây ta đã làm với hắn.

Hôm nay Yên Nhiên bị thương, hắn lại càng vội vàng chạy tới, bất chấp nam nữ phòng ngự, cũng không để ý thể diện của ta, lại muốn trắng đêm canh giữ ở bên cạnh muội ấy?

Lừa mình dối người, nguyên cũng là không thể.

Khóe miệng ta nhịn không được lộ ra một tia cười đau khổ, lại hướng về phía Hồng Tụ phất phất tay, sau đó xoay người trở về trong điện.

"Nương nương......"

Hồng Tụ mặt mày lo lắng, đỡ ta ngồi vào trước bàn trang điểm, thay ta tháo trâm cài trên búi tóc xuống.

Ta nhìn mình trong gương.

Dung mạo vẫn như cũ, nhưng nếp nhăn rất nhỏ ở đuôi mắt, làm thế nào cũng không giấu được.

Không giống Lý Yên Nhiên mới cập kê, mặt non đến mức có thể véo ra nước, một cái nhăn mày một nụ cười, nhẹ nhàng phiêu dật, là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nhất.

Đạo lý sắc suy mà ái thả, ta từ nhỏ đã biết.

Nhưng ta lại không cho rằng là đúng.

Ta cho rằng, phu quân ta ái mộ đối đãi tốt, có thể tiếp nhận ta dần dần già đi.

Nhưng hình như ta sai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bach-dau-ngam/chuong-2-hi-hoa-quan-chua-ly-yen-nhien.html.]

Ánh mắt Chu Huyền Cảnh dừng lại trên mặt Yên Nhiên càng ngày càng lâu, trong mắt hắn dường như không nhìn thấy ta. Ta nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má, vẫn xinh đẹp vô song như cũ, nhưng nó sẽ không bao giờ trẻ trung như lúc mười lăm tuổi nữa.

Ta nhịn không được thở dài: "Hồng Tụ, bổn cung có phải thật sự già rồi không?"

Có lẽ vẫn là không cam lòng.

Hoặc là cảm thấy, thiếu niên lang của ta, sẽ không bởi vì màu sắc tốt của những nữ tử khác, liền quên lời hứa với ta.

Năm thứ mười lên làm hoàng hậu, ta lần đầu tiên làm ra chuyện trái với thân phận.

Thay xiêm y cung nữ Hồng Tụ, tránh mọi người đi tẩm cung của Lý Yên Nhiên, lấy cớ hoàng hậu ban thưởng, đến đưa chút thuốc bổ cho muội ấy.

Ta cúi đầu rất thấp, Hồng Tụ lại ở trước mặt ta ngăn cản.

Bởi vậy không ai nhìn ra manh mối.

Cung nữ gác cổng không khỏi cảnh cáo: "Bỏ đồ đạc xuống và nhanh chóng rời đi. Bệ hạ còn ở bên trong cùng quận chúa, đừng đắc tội với bệ hạ."

Quy củ chúng ta đều hiểu, thả đồ xong liền đi ra.

Hồng Tụ gật đầu, bưng dược liệu dẫn ta vào tẩm cung của Lý Yên Nhiên.

Trong phòng cũng không có ai khác.

Cách bình phong, ta có thể nhìn thấy Chu Huyền Cảnh lúc này đang ngồi trên giường. Hắn cúi thấp đầu, lúc này ánh mắt đang bất động nhìn Lý Yên Nhiên trên giường, trong mắt tràn đầy sự ấm áp, dịu dàng.

"Yên Nhiên xinh đẹp, cùng biểu tỷ nàng năm đó giống nhau như đúc."

Lý Yên Nhiên cười khẽ ra tiếng: "Vậy không biết bệ hạ thích tỷ tỷ hơn hay thích dung mạo của Yên Nhiên hơn?"

Ta nhịn không được dừng bước, muốn nghe một chút đáp án của hắn.

Người đàn ông của ta.

Thật sự sẽ đối với ta sắc suy mà yêu thả sao?

Mai

"Hoàng hậu chưởng quản hậu cung to như vậy, sớm đã không giống thiếu nữ năm đó. Trẫm lại nhìn thấy Hoàng hậu, giống như là nhìn thấy một bản sao của chính mình, tẻ nhạt vô vị."

Hắn dứt lời, chậm rãi cúi đầu, đưa tay vỗ nhẹ hai má Lý Yên Nhiên:

"Như thế, Yên Nhiên có biết tâm ý trẫm không?"

Ta thiếu chút nữa đứng không vững, Hồng Tụ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ta. Hồng Tụ mắt hơi đỏ, nhìn ta im lặng lắc đầu, lại muốn nhanh chóng mang ta rời khỏi nơi này.

Nhưng thanh âm bên kia bình phong vẫn không ngừng truyền đến.

"Bệ hạ thích Yên Nhiên, Yên Nhiên vui mừng không thôi. Chỉ có tâm ý nho nhỏ, mới có thể báo đáp.

A, Yên Nhiên định báo đáp trẫm như thế nào?

Tựa như vậy......"

Lý Yên Nhiên một tay chống người, mạnh dạn đưa tay ôm lấy Chu Huyền Cảnh. Mà Chu Huyền Cảnh, cũng không đẩy ra.

Ta nhìn qua, nước mắt không ngừng chảy ra.

Thì ra năm đó tình thâm nghĩa trọng là thế.

Nó cũng không chịu được sự bào mòn của thời gian nên màu nhạt dần, tình yêu cũng nhạt phai.

Chu Huyền Cảnh, Chu Huyền Cảnh.

Nếu không làm được, tại sao phải dễ dàng hứa hẹn chứ?

Loading...