BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C9
Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:43:28
Lượt xem: 1,189
12.
Vừa lúc, Xà Vương và Huyền Phượng đều ở đây.
Tôi chào hỏi bọn họ.
“Mới mua ổ mới cho các anh nè, đến đây xem thử đi.”
Huyền Phượng cầm máy chơi game trong tay, nhìn thoáng qua lồng chim từ xa, miệng ghét bỏ nói.
“Mộc mạc vậy, tôi không dùng đâu.”
Trái lại Xà Vương rất biết chừa mặt mũi.
Mặc dù rương chăn nuôi trống rỗng, còn chưa kịp trang trí.
Xà Vương vẫn chui vào, trườn tới trườn lui một vòng.
Cuối cùng.
Hắn trườn lên theo viền rương, hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt màu hồng tròn xoe kia nhìn tôi.
Thật là…. Đáng yêu quá đi mất!
Tôi cúi đầu xuống, dùng chóp mũi cọ cọ cái đầu nhỏ của hắn.
Huyền Phượng thấy vậy, khó chịu hừ một tiếng.
Tôi quay sang hỏi hắn.
“Nếu anh không thích thì tôi trả hàng nhé? Dù sao cũng tốn không ít tiền.”
“.... Trả thì trả đi.”
Nói thì nói vậy.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, vào lúc tôi khát nên đi uống nước.
Lại trông thấy Huyền Phượng lén lén lút lút, một chân để bên ngoài lồng chim, một chân đặt phía trong lồng chim, mắt nhỏ láo liên nhìn khắp bốn phía.
Một giây sau.
Chúng tôi nhìn nhau.
Sự xấu hổ tràn ngập trong không khí.
Tôi đang uống nước mém thì sặc, sau khi bình phục thì vội phất tay.
“Tôi không nhìn thấy gì hết á, anh cứ tiếp tục đi….”
Huyền Phượng vẫy cánh bay đến.
Hắn biến về hình người, chặn trước mặt tôi.
“Không được cười!’
Mặc dù giọng điệu của hắn dữ dằn.
Nhưng vì không mặc áo, tôi thấy rõ phần da từ cổ đến bụng dưới của hắn đỏ ửng lên.
Da thịt nhạy cảm, không giấu nổi chuyện.
Huyền Phượng còn đang ngụy biện: “Tôi chỉ thử một chút! Thử một chút thôi hiểu không?”
“Hiểu.”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Anh cứ thử đi, thử xong thì nói cảm nhận cho tôi nghe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c9.html.]
Xem ra lồng chim không cần trả hàng nữa rồi.
Tôi buông ly nước xuống, vừa định xoay người trở về phòng.
Lại nghe được sau lưng vang lên một tiếng “Bịch”, Huyền Phượng ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi cực kỳ sợ hãi: “Anh đụng vào đâu hả?”
Huyền Phượng khó nhọc ngồi dậy từ trên mặt thảm, dựa vào sô pha, dùng mu bàn tay che khuất đôi mắt.
“.... Tôi không sao. Cô đi đi, không cần cô quan tâm.”
Sợi tóc vàng óng che khuất ánh mắt của hắn, lộ ra mấy phần yếu ớt hiếm thấy.
Tôi vươn tay sờ trán hắn.
Xúc cảm nóng hổi.
“Sờ bậy bạ gì đấy?”
Huyền Phượng hất tay tôi đi, vành mắt hiện lên vẻ nhẫn nhịn diễm lệ.
“Giang Miên, cô tránh xa tôi ra chút—”
Tôi trực tiếp cắt ngang.
“Nhìn xem anh đỏ thành cái dạng gì rồi, còn không tranh thủ nằm xuống nghỉ ngơi đi? Chỗ nào khó chịu, có phải vết thương lại nhiễm trùng rồi không?”
Huyền Phượng cúi đầu, liếc thấy lồng n.g.ự.c mình ửng đỏ lên, lập tức xù lông:
“Giang Miên, cô không được nhìn!”
“Được được được, tôi không nhìn.”
Tôi tiện tay cầm lấy tấm thảm, một hơi ném lên đầu hắn.
Huyền Phượng nhấc tấm thảm lên, thò đầu ra dò xét tôi, một chùm tóc vàng xù xù nhô lên.
Tôi ấn chùm tóc quăn của hắn xuống, dặn dò:
“Anh ngoan chút đi, tôi đi mua cho anh ít thuốc hạ sốt với thuốc giảm sưng.”
Hắn hơi rũ mi, không nói gì.
Nhưng vào lúc tôi định ngồi dậy.
Huyền Phượng lại đột ngột vươn cánh tay dưới tấm thảm ra, nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Cơ thể tôi bị sức lực khổng lồ ấy kéo vào trong lòng hắn.
“Buông ra coi.”
Tôi đẩy hắn mấy lần cũng không đẩy ra được, không khỏi lầm bầm.
“Bệnh mà sức lực vẫn lớn như vậy…. Rốt cuộc anh bị sao thế?”
Hơi thở Huyền Phượng nóng hổi, vành tai đỏ đến mức nhỏ máu.
Cả người như bị nấu chín vậy.
Hắn ngượng ngùng nói:
“Không cần mua thuốc. Tôi…. Tôi phát tình.”