Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BÁC SĨ THÚ Y XUYÊN ĐẾN THẾ GIỚI THÚ NHÂN - C11

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:43:58
Lượt xem: 2,047

14.

 

Mặc dù tính tình của Huyền Phượng chẳng ra sao, nhưng đúng là nói lời giữ lời.

 

Ngày tiếp theo.

 

Buổi sáng 7 giờ, hắn làm một bàn đồ ăn sáng, trước khi tôi đi làm thì đến phòng gọi tôi tỉnh dậy.

 

Tôi xoa con mắt buồn ngủ, ngồi vào bàn ăn, ngoẹo đầu đánh giá bàn ăn trước mặt một lúc lâu.

 

“Đây là cái gì?” Tôi hỏi.

 

“Cơm đó.” Huyền Phượng lập tức đáp, “Tranh thủ ăn đi, tôi nấu tận 2 tiếng lận đấy.”

 

“Ăn được thật hả?” 

 

Tôi gắp một thứ đen sì lên: “Này là đáy nồi à?”

 

“Là trứng tráng!”

 

Huyền Phượng quơ xẻng, thái độ có lý chẳng sợ.

 

Tôi: “.....”

 

Huyền Phượng liếc trộm tôi một chút: “Tôi chưa nấu cơm bao giờ, lần đầu tiên làm được thế này đã là rất khá rồi.”

 

Tôi mỉm cười, gắp cho hắn một đũa trứng tráng.

 

“Vậy anh ăn nhiều chút.”

 

Hắn gắp trứng tráng ngược về cho tôi.

 

“Em ăn đi.”

 

“Không, anh ăn đi.”

 

“Em ăn.”

 

“Anh ăn.” 

 

Sau mấy lần nhường qua nhường lại.

 

Tôi nhân lúc Huyền Phượng không đề phòng, bỗng nhiên nhét miếng trứng tráng vào miệng hắn.

 

Mười phút sau.

 

Chúng tôi cùng ôm bồn cầu.

 

“Ọe—”

 

Tôi lau nước chua bên miệng đi, oán hận liếc nhìn Phượng Huyền: “Biết vậy tối qua đã chẳng giúp anh rồi.”

 

Huyền Phượng đắc ý vô cùng.

 

“Em đã giúp tôi rồi, hối hận cũng đã muộn!”

 

Sau một phen giày vò, rất nhanh đã đến giờ làm việc của tôi.

 

Trước khi ra cửa.

 

Huyện Phượng do dự một chút, gọi tôi lại.

 

“Kỳ phát tình của sói đen cũng sắp đến rồi, em chú ý chút.”

 

Tôi gật gật đầu.

 

Tôi phát hiện kỳ phát tình của thú nhân cũng rất rõ ràng.

 

Bọn họ sẽ phát sốt, sẽ bồn chồn bất an.

 

Chỉ là.

 

Dù sao một lần lạ, hai lần quen.

 

Tôi hẳn là có thể giúp sói đen suôn sẻ vượt qua kỳ phát tình.

 

Tôi cầm lấy balo.

 

Vừa mở cửa, mém nữa là đụng phải hàng xóm đứng dáo dác ngoài cổng.

 

Nữ hàng xóm tóc đỏ mới gặp hôm qua, giờ đang rướn cổ nhìn vào bên trong cánh cửa đang mở của nhà tôi, miệng còn hỏi: 

 

“Con sói đen bên cạnh cô hôm qua đâu rồi?”

 

Tôi không cho cô ta sắc mặt tốt gì, trực tiếp giữ cửa “Rầm” một tiếng đóng lại.

 

15.

 

Hôm nay khách tới cửa hàng thú cưng không nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/bac-si-thu-y-xuyen-den-the-gioi-thu-nhan/c11.html.]

Trong lúc tôi đang chỉnh lại bệnh án.

 

Đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu nhỏ xíu ngoài cửa.

 

Là một con mèo tam thể gầy trơ xương.

 

Mấy ngày nay, tôi thường xuyên thấy nó nhìn chằm chằm vào đồ hộp trong tiệm. Nhưng mỗi khi tôi lại gần, nó đều chạy mất hút.

 

Thế là tôi mở cửa sổ, đổ một ít thức ăn mèo trên bệ cửa sổ, cúi đầu giả vờ như đang đọc sách.

 

Mèo tam thể cảnh giác nhìn tôi mấy lần, do dự giữa ăn và không ăn hồi lầu, cuối cùng vẫn nhảy lên bệ cửa sổ bắt đầu ăn từng miếng lớn.

 

Tôi lập tức tay nhanh mắt lẹ túm lấy gáy nó.

 

Mèo tam thể phát ra tiếng kêu thê lương, trong lúc giãy giụa cắn tôi mấy phát.

 

“Đừng lộn xộn, nhìn người mi toàn vết thương thế này, có phải là đánh nhau với mèo khác không? Lại đây, tao kiểm tra cho mi.”

 

Tôi đặt nó lên đùi mình.

 

Tam thể dường như nghe hiểu được tiếng người, nó yên lặng nhìn tôi mấy giây, rốt cuộc cũng thả lỏng cơ thể, nép mình trên đùi tôi.

 

Tôi sắp xếp mèo tam thể ở trong phòng làm việc của mình.

 

Khi tan tầm về nhà.

 

Trong hộp thư của tôi, có thêm một bức thư.

 

Tôi mở ra nhìn thoáng qua: “Cũng nhanh ghê.” Đang định về nhà chia sẻ thông tin này với mấy thú nhân.

 

Ai ngờ cửa lại mở ra từ bên trong.

 

Ba thú nhân cao lớn cùng nhau đứng ở sau cửa.

 

Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

 

“Không phải chứ, mấy anh đang phạt đứng với nhau đấy à?”

 

Sói đen cởi áo khoác của tôi xuống, Xà Vương nhận lấy túi xách của tôi, tựa như hai nam hầu anh tuấn tận tâm.

 

Nhưng không biết là ai nhân lúc tiếp xúc cơ thể, vụng trộm sờ soạng eo tôi đến mấy lần.

 

Nhưng lúc tôi nhìn sang, hai người ai cũng là bộ dạng vô tội.

 

“Sao thế?” Sói đen nhíu mày.

 

Huyền Phượng hoàn toàn chẳng biết gì về mấy chuyện này.

 

Hắn lôi kéo tay tôi, một đường dẫn tôi đến bàn ăn.

 

“Nếm thử cơm tối tôi nấu đi nè.”

 

Tôi không nói nên lời một lúc, ngước mắt nhìn hắn.

 

“.... Tôi không muốn nôn nữa đâu đấy.”

 

“Lần này không giống, tôi đổi thực đơn luyện tập cả ngày đó!”

 

Huyền Phượng đưa đũa cho tôi, mặt đầy sự mong chờ.

 

Tôi hết cách, đành gắp một miếng sườn xào chút ngọt lên.

 

Đúng là ngoài dự đoán, lần này ăn thật sự rất ngon.

 

Thế là tôi ăn liền ba bát cơm.

 

Sau bữa ăn.

 

Tôi và Huyền Phượng ngồi dưới sàn chơi game.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Sói đen và Xà Vương dọn dẹp chén bát, thỉnh thoảng nhìn qua tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Sói đen nhặt bức thư lộ ra trong túi của tôi lên.

 

“Đây là gì thế?”

 

Tôi đang chơi game tranh thủ liếc qua nhìn một cái.

 

“À, đó là….”

 

“.... Khế ước giải trừ quan hệ với nô lệ thú nhân?”

 

Từng câu từng chữ của sói đen như phát ra từ kẽ răng.

 

Đọc xong chữ cuối cùng.

 

“Sột soạt” một tiếng.

 

Tờ giấy vuông vức bị nhàu nát đến biến dạng.

 

 

Loading...