BÀ NGOẠI - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:33:04
Lượt xem: 173
Thứ thuốc Đông y gì mà thần kỳ thế, còn có mắt để phân biệt tế bào tốt với tế bào xấu nữa à?
Tôi chửi thầm trong lòng, không muốn bà ngoại mất hứng —— đã lâu lắm rồi bà ấy mới tươi cười rạng rỡ như vậy.
Thế là tôi chỉ ôm trán tỏ vẻ mệt mỏi, dì Lý cũng rất thức thời nói chào tạm biệt.
Có lẽ là cảm thấy nói chuyện với tôi không được nên sau khi ra khỏi phòng bệnh, dì ấy và bà ngoại lại trò chuyện với nhau rất lâu.
Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Bà ngoại đang ngồi cạnh giường đan một chiếc khăn quàng cổ. Thấy tôi tỉnh lại, bà ấy mỉm cười, đưa chiếc khăn quàng đỏ sắp hoàn thành đến trước mặt tôi: “Đợi đến khi ăn Tết là con sẽ được mang chiếc khăn quàng cổ này rồi.”
Tôi cũng cười theo.
Nhưng tôi không biết tôi còn có thể chịu đựng được tới khi ăn Tết hay không nữa.
Bà ngoại buông kim áo len xuống, nói: “Dì Lý của con nói, mặc dù bác sĩ Phương thường trú tại Hong Kong, nhưng quan niệm quê hương của ông ấy rất nặng, có lẽ lúc tết sẽ về quê tảo mộ, đến lúc đó ngoại sẽ đi canh chừng ông ấy.”
Bác sĩ Phương chính là vị bác sĩ trung y đã chữa khỏi bệnh cho dì Lý.
Tôi lắc đầu: “Ngoại thật sự tin tưởng lời của dì ấy à?”
Bà ngoại nói: “Không phải là con đã xem báo cáo chẩn đoán và ảnh của dì Lý lúc đó sao? Dì Lý thực sự bị ung thư giai đoạn cuối. Bây giờ dì ấy có thể tung tăng nhảy nhót, có thể ăn có thể ngủ, còn không phải là công lao của bác sĩ Phương sao?”
Tôi lắc đầu: “Không, con không quá tin vào mấy thần y như thế này.”
Bà ngoại không tranh cãi với tôi nữa.
Tuy nhiên, có vẻ như các phương pháp y học hiện đại còn không thể giữ mạng sống cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ba-ngoai/chuong-06.html.]
Khi hoa quế hoàn toàn bị gió bắc thổi rơi rụng hết, tôi đã ngất xỉu bị đưa vào cấp cứu mấy lần.
Tôi hầu như không thể ăn được nữa, chỉ uống được vài ngụm canh mà bà ngoại đã mất hàng giờ để nấu cho tôi.
Bây giờ tôi phụ thuộc hoàn toàn vào dung dịch dinh dưỡng để tồn tại.
Lúc tắm rửa, tôi nhìn thấy mình trong gương, cơ thể gầy trơ cả xương, hai má hãm sâu làm cho đôi mắt trông càng to, nhìn có vẻ hốc hác đến đáng sợ.
Tôi thấy được, bà ngoại càng nhìn thấy được.
Ngày nọ, bà ấy ôm hai cái cà mèn đi vào, một cái là canh cho tôi, một cái khác thì cho ai tôi không biết.
Tôi húp được một nửa thì bà ngoại đã ôm cà mèn đi rồi.
Bà nội ở giường bên cạnh nhắc nhở tôi: “Bà ngoại con muốn đưa canh cho bác sĩ điều trị.”
Tôi sửng sốt.
Bà ấy tiếp tục nói: “Bà ngoại thấy tình trạng của con không tốt cho nên nghĩ tới có nên nhét bao lì xì cho bác sĩ hay không, như vậy thì bọn họ càng tận tâm một chút. Bà ấy lại sợ dùng tiền cứu mạng của con sẽ làm chậm trễ việc khám chữa bệnh của con, cho nên quyết định mỗi ngày đều đi đưa canh cho bác sĩ.”
Tôi cảm giác giọng mình hơi khàn khàn: “Mỗi ngày?”
Bà ấy gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này bắt đầu từ lần đầu tiên con bị đưa đi cấp cứu. Con không biết à? À, cũng khó trách, mấy ngày này tinh thần của con rất kém, thời gian ngủ cũng càng lúc càng nhiều.”
Vừa gấp quần áo, bà vừa lảm nhảm với tôi: “Thật ra bác sĩ cũng đã nói là không cần nấu canh đâu, bọn họ chắc chắn sẽ chữa trị thật tốt cho cháu. Chỉ là bà ngoại của cháu quá hoảng sợ…… Haiz.”
Tôi cúi đầu húp canh, cái muỗng trong tay càng ngày méo mó.
Một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bát canh.