Ba Lần Công Lược Tổng Tài Bá Đạo - 7
Cập nhật lúc: 2024-06-23 08:27:06
Lượt xem: 26
14
Tôi xin thề trước tổ tiên, ngày xưa bọn cháu nó nhà tôi ở nhà ngoan xinh yêu lắm. Nhưng tại sao thiết lập nhân vật của đám nhãi này lại sụp đổ nát bét như thế này?
Nữ phụ Trì Nặc hỏi tôi: "Khi còn nhỏ tôi gọi chị là chị Lộc, bây giờ tôi nên gọi là gì được đây?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Gọi gì cũng được."
Nam phụ Trì Tuân trên mặt có vết thương tươm mới, có điều tên nhãi này vẫn cười ma mãnh như một con cáo già.
"Xem ra vẫn còn khá tốt."
Chỉ có nam chính Trì Dạng quay mặt sang một bên, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nói câu nào là nồng nặc trà ngôn trà ngữ câu ấy.
"Có lẽ đối với chị ấy, chúng ta chẳng qua chỉ là nhiệm vụ hệ thống mà thôi, có làm gì quan trọng chứ?"
Nhìn điểm thiện cảm giảm dần, cuối cùng tôi cũng nhận ra, đám người này đã bắt đầu “thức tỉnh ý thức” và thoát khỏi cốt truyện ban đầu.
Hệ thống đưa tôi tới đây chắc là để khôi phục lại thiết lập nhân vật. Nhưng mà cả đám nhãi ranh này đã hắc hóa thế này rồi, tôi khôi phục kiểu gì được đây?
Tôi vừa nghĩ đến đây thì hệ thống đột nhiên xuất hiện.
"Không cần khôi phục gì cả, giữ mạng là quan trọng hơn."
Tôi:…
"Không phải nói là hữu duyên thiên lý nang tương ngộ sao?"
Hệ thống im lặng một lúc.
"Ờ, ba’sby ơi, duyên của cưng đến rồi này."
15
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ba-lan-cong-luoc-tong-tai-ba-dao/7.html.]
Trong đầu tôi có vài lời, không biết là có nên nói hay không.
Duyên phận?
Cốt truyện sụp đổ nát bấy như thế này, còn là cái duyên phận cái khỉ gió gì được nữa?
Cũng may ba người này mặc dù không thích tôi lắm, nhưng cũng không lập tức xắn tay áo chôn sống tôi.
Bọn họ đưa tôi trở lại ngôi nhà nơi tôi sống trước đây.
Khi ngồi trên xe, bọn họ ăn ý không nói một câu nào với nhau. Sau khi xuống xe, chỉ cần liếc mắt một cái thì đã an bài mọi thứ rõ ràng cho tôi.
Chỉ là không biết cái đám nhãi này lên cơn bệnh gì, nửa đêm nửa hôm không lo ngủ, lần lượt từng người lặng lẽ mò mẫm vào phòng tôi.
Nam phụ Trì Tuân là người đầu tiên đến tìm tôi.
Anh ta không nói gì khi đến, chỉ ngồi bên giường tôi và nhìn tôi chằm chằm muốn đục lỗ.
Mãi đến khi tỉnh dậy, tôi thấy anh ta ngồi bất động như một bóng ma, hại tôi suýt nữa đã thăng thiên lên chầu ông bà.
"Làm cái gì đấy?"
Anh ta không vòng vo, chỉ gọi tôi là: "Chị Lộc."
Thanh âm quen thuộc này khiến tôi rơi nước mắt.
Nhưng còn chưa kịp cảm động bày tỏ tâm tình thì Trì Tuân đã hỏi: “Nếu như một năm thời gian ở thế giới này bằng một ngày ở thế giới thật của chị, chị có muốn cân nhắc ở lại đây mấy chục năm không?”
Tôi:…
Tôi định bảo là có cái lol mía nhé, nhãi ranh.
Nhưng nhìn thấy mức độ thiện cảm ngày càng giảm dần, tôi chỉ lặng lẽ nuốt nước bọt.
"Ừ, có thể suy xét một chút chứ?"