Ảo mộng giữa ngày xanh - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:02:55
Lượt xem: 456
Lớp 11 phân ban, tôi khuyên con bé học khoa văn, con bé lại không muốn, nhốt mình trong luyện thi Olympic, một tháng gầy đi năm cân. Con bé nói: “Mẹ, con không thể luôn lui về phía sau. Nếu như lui quen rồi, con sẽ vĩnh viễn lui xuống. Con phải đi về phía trước.”
Tiểu Chân của tôi, vẫn luôn dũng cảm hơn tôi tưởng tượng.
20
Tôi tìm thấy trong ngăn kéo của Tiểu Chân một quyển bài thi Olympic, một quyển thật dày, viết tay. Đề mục phân loại tốt, mỗi đề không chỉ có quá trình giải đề, còn có tư duy và tổng kết công thức, nhưng mà đó đều hoàn toàn không phải chữ viết của Tiểu Chân.
Chữ trên trang bìa rất phóng khoáng: [Tặng cho Tiểu Chân, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ.], ký tên là Triệu Thiên Vũ.
Triệu Thiên Vũ? Đời trước tặng cho Tiểu Chân đồ chơi nắn bóp, đời này tặng ghi chép cho Tiểu Chân. Tiểu học bá theo đuổi con gái thật đúng là chịu tốn tâm tư.
Kiếp trước lúc Tiểu Chân làm bài tập luôn thích loay hoay nắn bóp đồ chơi kia trong tay, có đôi khi còn ngẩn người về phía con vịt nhỏ màu vàng đó. Giác quan thứ sáu nói cho tôi biết con vịt này tuyệt đối là người khác tặng cho con bé, còn là bạn học nam.
Lúc này tôi mới phát hiện Tiểu Chân đã trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không yên lòng. Tôi càng thêm chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của con bé, quả nhiên phát hiện cuối tuần con bé đi thư viện tự học là cùng đi với bạn học nam.
Sắp thi đại học rồi, con bé lại yêu sớm?!
Lúc ấy tôi cảm thấy trời sụp đổ, nổi giận đùng đùng vọt tới trước mặt hai đưa, cầm lấy tay Tiểu Chân kéo ra ngoài. Tiểu Chân sợ hết hồn, năn nỉ tôi: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ. Chúng con tới tự học.”
Cơn giận của tôi xông lên tới não: “Con là tới tự học nhưng người khác cũng nghĩ như vậy sao? Mẹ là người từng trải, tuổi dậy thì con trai có bao nhiêu suy nghĩ đen tối, mẹ còn có thể không biết sao?”
Bạn học nam bên cạnh lỗ tai đỏ như chảy máu, cúi người nhìn tối: “Không làm dì thất vọng nữa, là cháu quấy rầy Tiểu Chân.”
Sau đó đeo cặp sách lên, rời đi mà không hề quay đầu lại.
Về nhà tôi liền ném con vịt vàng nhỏ của con bé.
Hôm đó Tiểu Chân không ăn cơm tối. Tôi biết con bé đang giận dỗi với tôi, nhưng loại manh mối này phải bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước. Yêu đương lúc nào cũng có thể, nhưng thi đại học chỉ có một lần, lần này thi rớt, sau này con bé muốn khóc cũng không có chỗ khóc.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi Tiểu Chân tốt nghiệp trung học, tôi thử hỏi thăm Triệu Thiên Vũ. Tiểu Chân lạnh nhạt nói: “Cậu ấy đến thành phố B rồi.”
Tôi sững sờ một lát, không ở cùng một thành phố. Nhưng mà không sao, cóc hai chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy, Tiểu Chân sau này luôn có thể gặp được người tốt hơn.
Nhưng Tiểu Chân trước sau không hề yêu đương. Lúc con bé sắp ba mươi tôi rốt cuộc cũng ngồi không yên nữa, thu xếp cho con bé xem mắt. Con bé vẫn nghe lời, mỗi một đều đi xem, chỉ là mối nào cũng không có sau đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-mong-giua-ngay-xanh/9.html.]
Tôi oán trách con bé quá xoi mói, không để ý đến hôn nhân đại sự của mình. Tiểu Chân nhếch khóe miệng, “Mẹ, đây không phải là điều mẹ muốn sao?”
21
Tôi đặt lại bài tập đó vào ngăn kéo. Buổi tối lúc ăn cơm, tôi quanh co lòng vòng nhắc tới Triệu Thiên Vũ.
Đôi đũa đang đút cơm vào miệng của Tiểu Chân dừng một chút: “Mẹ nói tên ngốc lớp chúng con à? Chỉ được cái mã bên ngoài với thành tích thôi.”
Chậc chậc, đánh giá này.
Tôi nở nụ cười: “Mẹ đã gặp qua cậu ấy, ngoại hình rất khiến người ta yêu thích. Con gái theo đuổi cậu ấy có phải rất nhiều không.”
Tiểu Chân rầm rì: “Đó là mấy cô nàng có ánh mắt không tốt, cậu ta cũng chỉ là lớn lên ngoan ngoãn mà thôi. Cậu ta vừa kiêu ngạo vừa độc mồm, cũng lắm lời, dù sao cũng không phải người tốt.”
Chậc chậc, nhìn không vừa mắt còn nhận ghi chép của người ta.
Tôi cười híp mắt nhìn con bé ăn cơm: “Tiểu Chân, sau này mỗi tháng mẹ cho con thêm năm mươi đồng tiền tiêu vặt, con không đủ tiêu xin thêm nhé.”
Con bé ngẩng đầu, chớp mắt nhìn tôi: “Mẹ trúng xổ số à?”
Tôi đ.ấ.m con bé: “Con trưởng thành rồi, cùng bạn bè đi dạo phố ăn cơm, cũng không thể cứ để bạn bè trả tiền.”
Hai chữ “bạn bè” tôi nhấn rất mạnh, Tiểu Chân đăm chiêu nhìn tôi.
22
Dọn dẹp nhà cửa xong, tôi kéo Tiểu Chân từ phòng ngủ ra, nói muốn dạy giáo dục giới tính cho nó.
Tôi đặt trên bàn một quả chuối, còn có một gói giấy bạc nhỏ. Tiểu Chân nhăn nhó: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con không cần.”
Tôi đánh con bé lên sô pha: “Một ngày nào đó con sẽ cần. Tiểu Chân, mẹ hi vọng con bảo vệ tốt bản thân.”
Tôi mở bao bì giấy bạc ra, dạy con bé làm thế nào để phân biệt mặt trái, làm thế nào để mặc áo mưa cho chuối, làm thế nào để vắt sạch không khí trong túi nhỏ trên đỉnh áo mưa.
Tiểu Chân chớp chớp mắt to, mặt đỏ bừng, nhìn rất nghiêm túc.