Ảo mộng giữa ngày xanh - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:58:31
Lượt xem: 357
ẢO MỘNG GIỮA NGÀY XANH [FULl]
Tác giả: 盐渍玫瑰
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Con gái tôi đã chết.
Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện tôi đang đánh vảy cá, d.a.o cầm không vững cắt vào tay, đau thấu tim.
Con gái tôi mới ba mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xui gió, tốt nghiệp đại học 985, là việc tại một công ty nước ngoài, trẻ tuổi xinh đẹp...
Sao lại chết?
Bác sĩ nói rằng con bé đã tự tiêm insulin quá liều.
Thuốc có được là là sau khi được chẩn đoán mắc bệnh tiểu đường, nó đã để dành từng ống một.
Còn tôi thậm chí không biết con bé bị bệnh tiểu đường.
1
Tôi tê dại lê đến bệnh viện làm thủ tục, đưa con bé vào nhà tang lễ.
Tôi dõi theo con từ lúc sơ sinh, biết lật, biết bò, mọc răng rồi tập nói, tập đi. Cho đến khi con bé trở thành một phụ nữ duyên dáng xinh đẹp, trí thức tao nhã. Cuối cùng, vào độ tuổi đẹp nhất của đời người, con bé biến thành một tấm ảnh đen trắng cùng một bình tro cốt mà một tay tôi có thể nâng lên.
Tôi đau đến mức nào, ngay cả chính tôi cũng không thể nói rõ.
Tôi đưa tro cốt của con về căn hộ ở trung tâm thành phố. Căn hộ rất vắng vẻ, ngoại trừ đồ nội thất và đồ dùng sinh hoạt cần thiết hầu như không có gì.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi con bé mua căn hộ này, tôi chỉ tới một lần, tôi chê căn nhà con bé mua quá nhỏ: “Chỉ có một phòng làm sao đủ ở ở? Sau này con kết hôn, sinh con, mẹ đến giúp con trông cháu cũng sẽ ở đâu đây.”
Lại oán giận nó không biết lo cho cuộc sống của mình: “Con nói xem, ngay cả một bữa cơm cũng không biết nấu, phòng bếp một chút khói lửa cũng không có, làm sao chăm sóc tốt bản thân được?”
Con bé chỉ cười với tôi, không nói gì.
Bây giờ tôi đã hiểu, con bé căn bản không muốn kết hôn, không muốn sinh con, không muốn ở cùng tôi, thậm chí không muốn một người mẹ như tôi. Nếu không, sao một câu cũng không để lại cho tôi?
Thứ duy nhất còn lại là căn nhà trống rỗng này, tiền trong thẻ ngân hàng, rất nhiều tiền. Nhưng Tiểu Chân, mẹ không muốn nhà cũng không muốn tiền, mẹ chỉ muốn con bình an.
2
Trên bàn vẫn còn đặt một ít thức ăn thừa của con bé, tôi lấy điện thoại xem xét nửa ngày, mới hiểu được đó là thuốc trị trầm cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ao-mong-giua-ngay-xanh/1.html.]
Con bé bị trầm cảm khi nào? Tôi cũng cũng không hay biết.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra khoảng một năm trước, con nói với tôi: “Mẹ, con muốn nghỉ việc. Hiện giờ mỗi ngày con đều không vui, buổi tối không ngủ được, sáng dậy rất sớm.”
Tôi đã trả lời con như thế nào?
Tôi lập tức nóng nảy: “Làm tốt thì sao lại nghỉ việc chứ? Công việc mà, là gì có vui vẻ, con phải tự mình điều tiết, đừng để mọi chuyện không ở trong lòng. Con suy nghĩ quá nhiều nên tâm trạng mới không tốt đấy. Nếu không ngủ được thì uống chút thuốc ngủ, vượt qua giai đoạn này là được rồi.”
Cuối cùng con bé không nghỉ việc, chỉ lấy cớ công việc bận rộn, tần suất gọi điện cho tôi kéo dài từ một tuần sang một tháng một lần, lần nào cũng chỉ nói qua loa vài ba câu liền cúp máy.
Tôi hỏi con: “Gần đây ngủ có được không?”
Con bé trầm mặc hai giây nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
Bây giờ tôi biết con bé đã lừa tôi vì hộp thuốc melatonin và zopiclone vẫn đầy, con không thể ngủ được.
Trái tim tôi bị người ta bóp một cái, từng giọt nước mắt lớn rơi trên mu bàn tay. Tôi đã bỏ lỡ tín hiệu kêu cứu của con, thâm chí đã tự tay đẩy con xuống vực thẳm.
3
Tôi như con thú bị mắc bẫy, lang thang khắp căn nhà chưa đầy bốn mươi mét vuông, cố gắng tìm kiếm bất cứ manh mối nào con để lại, như thể điều này có thể bù đắp cho những năm tháng tôi đã vắng bóng trong cuộc đời con.
Ngăn lạnh trong tủ lạnh trống không, chỉ có mấy quả trứng gà và dưa chuột héo úa. Ngăn đông chất đầy ắp, ngoài mấy túi sủi cảo đông lạnh là cá tôi gửi cho con, nhét đầy nhét ba ngăn. Tôi nhớ lời con bé nói: “Mẹ, mẹ đừng gửi cá cho con, tanh lắm, con không thích ăn.”
Tôi nói: “Không phải hồi nhỏ con rất thích ăn sao. Hơn nữa, một cô gái lớn lên ở vùng biển sao lại không thích ăn cá chứ? Cô yên tâm, mẹ đã xử lý tẩm ướp khử tanh bằng rượu cả rồi. Ăn nhiều cá một chút, bổ sung protein.”
Con bé không muốn ăn, nhưng vì mẹ gửi, không đành lòng vứt bỏ nên trữ đầy tủ lạnh.
Tôi cảm thấy dường như mình chưa bao giờ thực sự lắng nghe con.
Tủ quần áo của con cũng rất đơn giản, chỉ có ba màu đen, trắng, xám, giày cao gót chỉ có duy nhất màu đen.
Tủ đồ trong phòng chứa thì nhét đầy váy, dài, ngắn, tơ tằm... đều có, chỉ là chúng còn chưa được gỡ tag.
Sao con bé không mặc chúng? Nếu không mặc, tại sao lại mua về? Tôi phát hiện tôi một chút cũng không hiểu con.
Ban đêm, tôi nằm ở trên chiếc giường con gái từng ngủ, lăn qua lộn lại, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Tiểu Chân của tôi, có phải con bé cũng từng có vô số đêm như vậy không? Lúc không ngủ được con suy nghĩ những gì? Tóm lại không phải là nhớ mẹ.
Tôi không phải là một người mẹ tốt, tôi thậm chí không xứng đáng là một người mẹ. Nếu như tất cả đều có thể làm lại, thật tốt biết bao.
4
Tôi bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức. Nhưng tôi nhớ, tôi không đặt đồng hồ báo thức.
Lúc đứng dậy khỏi giường, tôi sửng sốt một lúc, lịch bàn trên tủ đầu giường đang biểu hiện rõ ràng đang là thứ sáu, ngày 23 tháng 4 năm 2004. Đây cũng không phải nhà Tiểu Chân, đây là nhà tôi thuê lúc còn trẻ, là nhà của tôi và Tiểu Chân.
Tôi đè trái tim đang đập thình thịch lại, rón rén xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ bên cạnh ra, nhìn thấy Tiểu Chân mười tuổi đang say giấc.