Ánh trăng vì tôi mà đến - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-14 21:21:29
Lượt xem: 161
Tối hôm đó, tôi lập tức lên mạng tìm mua rất nhiều kiểu váy khi*u gợi, rồi thức thâu đêm để xem các video dạy makeup.
Cuối cùng, sau một tuần luyện tập, tay nghề makeup của tôi đã cải thiện đáng kể.
Tôi lấy hết can đảm gọi cho Chu Nghiệp.
“Ngày mai cậu có rảnh không? Mình muốn mời cậu đi ăn tối.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Chu Nghiệp vừa thở dốc vừa nói: “Ăn ở đâu?”
Tôi đã xem qua vài review: “Nhà hàng tư nhân ở phía nam thành phố có khung cảnh rất nên thơ, đồ ăn lại phong phú đa dạng. Mình nhớ cậu rất thích món cá chua ngọt ở đó mà.”
Nói xong rồi mà mãi mà tôi vẫn không thấy Chu Nghiệp đáp lại.
Đầu dây bên kia cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ một âm thanh nào vang lên.
“Alo, Chu Nghiệp, cậu có nghe thấy mình nói gì không?”
Một lúc sau, giọng nói của Chu Nghiệp mới vang lên kèm theo chút khàn khàn.
“Tôi vừa vô tình ấn nhầm nút tắt tiếng.”
“Sau khi ăn xong thì sao?”
Ý của cậu ấy là, cậu ấy đã đồng ý!
Trong lòng tôi chợt hiện lên một tia mong đợi.
“Tụi mình có thể ngồi bên bờ sông và sau đó…”
Chu Nghiệp đột nhiên ngắt lời tôi: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước đây.”
Cậu ấy cúp thẳng máy luôn.
Tôi nhìn chằm chằm vào tên của cậu ấy hiện trên màn hình điện thoại, suy nghĩ trở nên m.ô.n.g lung.
Tại sao tôi lại có cảm giác kỳ quái vậy nhỉ?
Cậu ấy đâu thường nói chuyện như vậy đâu. Cậu ấy bị bệnh à?
Thôi để ngày mai rồi hỏi cũng được.
Để sửa soạn cho buổi hẹn hò vào ngày mai, tôi đã thử qua vô số bộ váy và trang điểm thật đậm, cố gắng để làm cho Chu Nghiệp phải lóa mắt.
Nhìn phần ngực và đùi của bản thân lộ ra được phản chiếu trong gương, khuôn mặt được trang điểm đậm, tôi bỗng cảm thấy mình thật xa lạ.
Nhưng vừa nghĩ tới Chu Nghiệp sẽ thích điều này, tôi bèn che giấu đi sự kì quái mà mình vừa nhận ra.
Sáng sớm hôm sau, tôi ra ngoài thật sớm, tôi đặt đồ ăn từ trước rồi lặng lẽ đợi Chu Nghiệp tới.
Tôi cứ mãi trông ngóng về phía cửa.
Rồi cuối cùng Chu Nghiệp cũng tới.
Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là cậu ấy không đến một mình.
Cậu ấy dẫn theo một cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-trang-vi-toi-ma-den/chuong-2.html.]
Cô gái kia mặc một chiếc váy bó sát làm nổi bật lên dáng người thon thả, mái tóc được uốn xoăn thành từng lọn, ngũ quan tươi tắn và cả mọi cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ, mê người.
Ánh mắt tôi rơi xuống nơi hai bàn tay của hai người bọn họ đang đan chặt vào nhau, lòng tôi siết chặt lại.
“Cậu…”
Chu Nghiệp giới thiệu: “Để tôi giới thiệu, đây là bạn gái của tôi, tên Đường Vận. Cô ấy nghe thấy có cô em gái nào đó muốn mời tôi đi ăn tối, cô ấy vì thấy lo lắng nên nhất quyết đòi đi theo tôi bằng được.”
Hai chữ “bạn gái” khiến tôi chết lặng tại chỗ, tôi cũng quên mất phải phản ứng lại.
Đường Vận nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Xin chào em gái của Chu Nghiệp.”
Ánh mắt cô ta nhìn tôi trông mới thâm sâu làm sao.
Tôi cứng ngắc bắt tay với cô ta.
Bỗng một nói trong trẻo từ đâu vang lên: “Cậu chưa vào ăn à?”
Lúc này tôi mới chú ý phía sau Chu Nghiệp còn có một người khác.
Không ai đó chính là Thẩm Triệt.
Cậu học sinh có miệng lưỡi thâm độc mà năm nào cũng đứng chễm trệ ở vị trí đầu bảng.
Tôi đã nhờ cậu ấy dạy kèm tôi vào năm cuối cấp THPT.
Thiết Mộc Lan
Bữa tiệc chia tay hôm nọ cậu ấy không góp mặt vì có việc riêng. Ấy thế mà tại sao lần này cậu ấy lại đi theo Chu Nghiệp?
Thẩm Triệt giải thích: “Tôi tình cờ bắt gặp cậu ta ở trên đường, cậu ta bảo muốn tôi đãi cậu ta một bữa.”
“Ồ.”
Tôi gật gù tỏ ra đã hiểu, cố giấu đi nỗi thất vọng trong lòng.
“Mọi người ngồi đi, đồ ăn sắp lên rồi đấy.”
Chu Nghiệp và Đường Vận ngồi đối diện tôi, còn Thẩm Triệt thì ngồi ngay bên cạnh tôi.
Đường Vận bám lấy cánh tay Chu Nghiệp, còn ánh mắt của cô ta thì thoáng chốc vẫn liếc tôi.
“Em mới học cách trang điểm và ăn vận à?”
Tôi chưa kịp phản ứng lại thì cô ta đã tự ý nhận xét: “Màu sắc trang phục của em phối hơi xấu và màu phấn mắt mà em bôi không hợp với em đâu.”
“Em thuộc dáng người hình thang, em cần tập sao cho vai thẳng lên thì mặc váy này mới đẹp.”
“Hơn nữa, muốn đẹp thì cứ tự tin lên, đừng ngại ngùng gì cả.”
“Nói chung, phong cách này không phù hợp với em đâu, nói thẳng ra nó trông khá xấu ấy.”
Đây là lần đầu tiên tôi ăn vận kiểu như này, vốn dĩ tôi đã cảm thấy khá tự ti và lúng túng, nhưng bây giờ khi nhận được lời nhận xét gay gắt như vậy đến từ Đường Vận, sắc mặt tôi tái nhợt đi, tôi chẳng tài nào dặn ra nổi một chữ.
Chu Nghiệp liếc nhìn tôi, cong môi cười: “Anh lại thấy khá phù hợp đấy chứ.”
Nhưng tôi lại chẳng thấy vui vẻ gì khi được cậu ta khen, trái lại tôi chỉ cảm thấy xấu hổ và tủi nhục.
Lúc này Thẩm Thiệt đột nhiên cười lớn, cậu liếc nhìn Đường Vận một lượt từ trên xuống dưới.
“Có vẻ như cậu có rất nhiều kinh nghiệm trong việc makeup và ăn mặc đấy nhỉ.”