Ánh Trăng Sáng Lòng Ta - Chương 2.1
Cập nhật lúc: 2024-05-16 11:26:40
Lượt xem: 1,631
2.
Chớp mắt mùa Xuân đã đến Vạn Đô từ lúc nào, ta may cho Tiểu Đào một bộ quần áo mới, một chiếc áo khoác hai dây màu nước và một chiếc váy thêu họa tiết bướm bạc, làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp đáng yêu của cô ấy.
Tiểu Đào rất vui, xoay qua xoay lại mấy vòng liền, luôn miệng hỏi ta có đẹp hay không.
Ta liên tục tán thưởng từ tận đáy lòng. Ta lớn hơn Tiểu Đào hai tuổi, từ nhỏ ta đã xem cô ấy như muội muội của ta.
Cô ấy không cha không mẹ, bị họ hàng thân thích không có lương tâm bán vào thanh lâu, thân thế còn đáng thương hơn cả ta, ít nhất, ta còn có mẹ.
Ta nhìn cô ấy, càng lớn đường nét khuôn mặt càng thanh tú, mà trong lòng bắt đầu đầy phiền não.
Tiểu nha đầu này, càng lớn càng xinh đẹp, nhưng ở nơi như thanh lâu, thì sắc đẹp sẽ khiến cô ấy gặp phải tai họa bất cứ lúc nào.
Tiểu Đào nói với ta, hôm nay lại có quý nhân từ Thượng Kinh tới, Hồng Trần Các sẽ tổ chức tiệc lớn ăn mừng trong vài ngày.
Không cần cô ấy nói ta cũng biết, vì từ sáng tới giờ ta bận tới mức không kịp uống một ngụm nước.
Tiểu Đào nói rằng, đợi buổi tối hoàn thành công việc, sẽ mang quà về cho ta.
Trước đây, Tiểu Đào vẫn thường lén mang về cho ta một ít điểm tâm trong các bữa tiệc, ta đã quen rồi.
Ta cười cười vỗ nhẹ vai của cô ấy, cô ấy đã chạy đi giống như một chú chim lâu ngày được thoát khỏi lồng.
Ta cười lạc cả giọng. Đứa nhỏ này!
Khi cả tòa các lên đèn, cũng là lúc tiền viện tràn ngập tiếng đàn hát, tiếng ca múa, vô cùng náo nhiệt, khiến người ta không khỏi đắm chìm và say mê.
Sau khi hoàn thành công việc, ta đến phòng chứa củi đưa cơm. Đẩy cửa bước vào, anh ta đã tỉnh, đang ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.
Ánh trăng mờ ảo, che lấp đi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt của anh ta, bộ quần áo vải thô cũ kỹ trên người cũng không làm giảm đi sự tao nhã của anh ta.
Nghe thấy động tĩnh, anh ta cũng không hề quay đầu lại.
Tôi bày từng món ăn ra bàn, rồi gọi anh ta.
Anh ta vẫn không nói gì, để lại cho ta một tấm lưng xa cách và lạnh lùng.
“Nếu đã không muốn chế/t nữa, ngươi còn làm bộ làm tịch làm gì? Đời người có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm? Có chuyện gì, ăn cơm xong đi rồi nói.”
Ta phủi phủi bụi trên ghế, rồi quay lại gọi anh ta lần nữa.
Lần này cuối cùng anh ta cũng có phản ứng, anh ta vén chiếc áo choàng lên, đi đến bên cạnh bàn ăn.
Anh ta đi đứng ung dung, ăn uống từ tốn, có thể thấy anh ta rất có giáo dưỡng.
Vừa hay hôm nay là ngày 15, mặt trăng tròn như hạt sen trắng, ẩn hiện trong màn đêm tối mịt mờ, xung quanh bao phủ một làn ánh sáng mờ mờ ảo ảo như sương mù, nhưng lại khiến người nhìn nó cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Mẹ ta nói, đời người giống như mặt trăng, lúc tròn lúc khuyết, không thể lường trước được điều gì, lòng người cũng giống như mặt trăng, dãi gió dầm sương, nhất định sẽ có một ngày viên mãn.”
“Chỉ cần nghĩ thông rồi, nhất định sẽ tìm được lối đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-trang-sang-long-ta/chuong-2-1.html.]
Ta nhặt chiếc bút bị ném xuống đất hôm trước lên, hôm nay tâm tình ta tốt, khuyên hắn thêm một lần nữa vậy.
“Làm sao mới có thể nghĩ thông suốt?” Ta cứ tưởng rằng anh ta vẫn sẽ im lặng như những lần trước, không ngờ anh ta lại lên tiếng, giọng nói trầm trầm rất dễ nghe.
“Bị tri kỷ phản bội, bị thân tín nghi ngờ, bị kẻ xấu truy đuổi, bị ngàn người thoá mạ, bị cô lập, nhà mất người vong, chỉ hận không thể lập tức chế/t đi, không còn liên quan gì tới thế giới này nữa. Ngươi nói xem làm sao mới có thể nghĩ thông suốt?”
Lời nói của anh ta hết câu này tới câu khác, khiến ta không khỏi choáng váng.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thì ra người đàn ông này lại khổ sở đến vậy, chẳng trách anh ta không hề muốn sống nữa.
Ta thầm nghĩ trong lòng, nhưng ta không hề đồng tình với cách nghĩ của anh ta, đành chọn lời hay ý đẹp để giải thích với anh ta.
“Phật nói đời người có 8 cái khổ, nếu như ngươi đã trải qua nhiều khổ sở như vậy, nhất định sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp.”
Anh ta lại nhếch môi cười đầy chế giễu, đôi mắt như phủ đầy sương mù, lại biến trở về dáng vẻ sống dở chế/t trước đây của anh ta.
“Mỗi người chỉ đến thế gian này một lần duy nhất, chuyện tốt chuyện xấu, tất cả đều là chuyện đã qua, đều đã là chuyện của quá khứ, nhân quả luân hồi, một trăm năm sau, tất cả đều trở thành cát bụi.”
“Xem cách ngươi nói chuyện và tính khí của ngươi, chắc cũng là một người có thân phận cao quý, đứng càng cao thì ngã càng đau, sự đau khổ của ngươi, có lẽ sẽ có người viết thành sách, họa thành tranh, than thở cho ngươi.”
“Không giống như ta và Tiểu Đào, từ khi sinh ra đã không có lấy một ngày tốt đẹp, tất cả những gì chúng ta nghĩ ngày hôm nay là làm sao để ngày mai có thể sống sót, nhưng có ai sẽ vì vậy mà cảm thấy thương tiếc cho chúng ta?”
“Vì vậy nên, người, chỉ có sống, sống vì chính mình, mới không trở nên uổng phí.”
“Nếu như ngươi thật sự không thể vượt qua rào cản trong lòng, vậy thì cứ thoải mái gào thét chửi bới đi, có thù báo thù, có oán báo oán, ngươi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Từ nhỏ mẹ đã dạy ta phải chú ý lời nói và hành động của bản thân, nhưng sống ở thanh lâu quá lâu, nên ta không khỏi nhiễm một vài thói xấu.
Ví dụ như thỉnh thoảng ta cũng sẽ nói ra vài câu không mấy tốt đẹp.
Anh ta dường như không ngờ được ta sẽ lật mặt nhanh như vậy.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh ta, ta không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Nhìn ta cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt căng thẳng của anh ta cũng dần thả lòng, anh ta ngồi ngay ngắn, khẽ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ những điều ta vừa nói.
Ta cũng không để ý tới anh ta nữa, tiếp tục sắp xếp lại giấy bút trên bàn.
Chưa ăn hết bữa cơm, Tiểu Đào đã vui vẻ bước vào.
Vừa vào tới cửa, cô ấy đã cẩn thận lấy ra một chiếc túi vải, vừa kéo miệng túi ra, ba trái màu đỏ đỏ lộ ra bên trong, hình dáng giống như một chiếc chuông, tỏa ra hương thơm mê người.
Là quả Phong Linh!
Quả Phong Linh chỉ sinh trưởng và phát triển ở phía Đông Nam của Đại Tề, cực khó bảo quản, ở Vạn Đô quả Phong Linh cực kỳ quý hiếm, giá thành cực cao.
Mẹ ta khi còn sống cực kỳ thích loại quả này.
Tâm tâm niệm niệm nửa đời cũng chưa từng được ăn.
Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng cầm lấy, cẩn thận nhìn kỹ, thích không nỡ buông tay.