Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ánh Trăng Chưa Tàn (90 Ngày Đếm Ngược) - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-03-25 12:58:19
Lượt xem: 167

56.

 

Dưới lầu có một đám trẻ đang chơi cầu tuột trong công viên. Tôi thay quần áo xuống dưới, im lặng ngồi nghe bọn trẻ nô đùa líu lo. 

 

Một cô bé ngồi xuống chung dãy ghế đá với tôi. Tôi rút ra hai viên kẹo hình vuông trong túi, cho con bé một viên. Cô bé nói cảm ơn, sau đó nhét kẹo vào miệng. Khuôn mặt phúng phính nhỏ xinh phồng lên, trông đáng yêu thật sự.

 

Trời có hơi trở lạnh, tôi ngồi được một chút liền chuẩn bị về nhà. Khi đang định đứng lên thì bỗng nhiên cô bé gọi tôi lại, sau đó bảo tôi xoè tay ra, thả vào lòng bàn tay tôi một con hạc giấy được xếp từ vỏ kẹo, cuối cùng mới tung tăng chạy đi.

 

Tôi kẹp con hạc giấy này vào quyển nhật ký.

 

55.

 

Đi tái khám, bác sĩ dặn tôi không nên lao lực quá độ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

54.

 

Hôm nay là ngày diễn ra buổi triển lãm thiết kế sườn xám. 

 

Đàn anh gửi wechat cho tôi: “Mọi thứ đều thuận lợi!” 

 

Còn Hứa Hiểu Nhiên thì đăng trong vòng bạn bè: “Cùng nhau vượt qua gian khó!”

 

Từ "khó" này chắc ám chỉ tôi hầy!

 

53.

 

Hơn mười một giờ đêm qua, Tạ Vãn Dương đã gọi cho tôi vài cuộc, nhưng tôi đau đến toát cả mồ hôi lạnh, không có sức để bắt máy.

 

Hôm nay anh ấy về nhà. 

 

Nhìn sắc mặt của tôi nhợt nhạt quá, nên anh không dám kiếm chuyện, chỉ để lại một câu rằng: "Em thấy khó chịu thì tranh thủ đi bệnh viện khám đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-trang-chua-tan-90-ngay-dem-nguoc/chuong-9.html.]

 

Tôi có đi nha! 

 

Chỉ là bệnh này không có cách trị mà thôi…

 

52.

 

Tạ Vãn Dương lại đi rồi, anh còn đem theo rất nhiều quần áo. Tôi đoán, chắc thời gian sắp tới anh sẽ không quay về đâu!

 

Cũng tốt, đỡ phải cãi lộn!

 

Trước khi ra ngoài, anh chỉ vứt lại một câu thật lạnh lùng: "Anh sẽ nghĩ cách kiếm đủ tiền đưa em. Hiệu Hiệu, em đừng có mà quá đáng!"

 

Là tôi quá đáng sao? 

 

Chính tôi quá đáng sao? 

 

Chỉ nhiêu đây mà đã là quá đáng đó sao?

 

51.

 

Tôi ngồi phơi nắng ngoài ban công, lại một lần nữa đọc cuốn: [Three days to see]. 

 

Helen Keller có nói: "Điều tuyệt vời và đẹp nhất trên thế giới này không thể nhìn bằng mắt, không thể chạm bằng tay nhưng lại có thể cảm nhận bằng trái tim".

 

Tôi tự hỏi tim mình. Nó bảo thứ tuyệt vời nhất trên thế gian rồi cũng sẽ có lúc tan biến. Cũng giống như chạng vạng lúc này và tình yêu của tôi với Tạ Vãn Dương…

 

50.

 

Tin tốt hôm nay chính là: Bộ sườn xám đã làm xong rồi!

 

Còn tin xấu chính là: Sinh mạng của tôi chỉ còn khoảng năm mươi ngày nữa thôi.

Loading...