Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-28 17:54:25
Lượt xem: 69

19

 

Sao anh có thể như vậy chứ?

 

Trong những lúc thế này, chẳng phải anh nên dỗ dành, an ủi tôi sao? Tại sao lại lý trí đến mức giảng giải đạo lý cho tôi?

 

Nỗi ấm ức và giận dữ trong lòng tôi giống như ngọn núi lửa bùng nổ, cuối cùng tôi không thể kìm nén được nữa.

 

"Trần Hoài, ý của anh là gì? Nếu vừa rồi em kiên quyết muốn chia tay, có phải anh sẽ đồng ý không?"

 

Bước chân của Trần Hoài dừng lại, rất lâu sau, anh chỉ “ừ” một tiếng.

 

Anh siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, các đường gân nổi rõ trên mu bàn tay.

 

"Hạ Tình, anh hiểu rõ làm vợ của một quân nhân có bao nhiêu khó khăn, mọi nỗi ấm ức và cảm xúc của em, anh đều có thể hiểu."

 

"Anh... không đành lòng nhìn em chịu khổ như vậy."

 

Trần Hoài thở dài một hơi thật sâu, sau đó mở cửa, không quay đầu lại mà bước nhanh rời đi.

 

Tôi đứng lặng người ở cửa nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy như có một mảng lớn trong n.g.ự.c mình bị khoét mất.

 

Không phải chứ, chia tay thật sao?

 

Tôi vẫn chưa thể tin nổi.

 

Nếu xét theo lý trí, Trần Hoài nói đúng. Tôi kiên trì bên anh, sau này sẽ có rất nhiều khó khăn và bế tắc mà tôi hoàn toàn không thể lường trước.

 

Nhưng từ cảm xúc mà nói, tôi hoàn toàn không muốn chia tay Trần Hoài, hoàn toàn không.

 

Anh tốt như vậy, khiến lòng tôi rung động điên cuồng, nếu bỏ lỡ anh, tôi không chắc đời này có thể gặp lại một tình yêu khiến mình say đắm như thế.

 

Tôi phân vân không biết có nên đuổi theo anh không thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Trần Hoài đứng trước mặt với vẻ ngại ngùng.

 

Anh chỉ vào bàn trà.

 

"Anh quên lấy đồ."

 

Trên bàn trà là giấy chứng nhận sĩ quan của anh, tôi cũng không hiểu tại sao anh lại để nó ở đó.

 

Trần Hoài bước tới cầm lấy giấy tờ, còn tôi vẫn đứng yên tại cửa ra vào.

 

Lối vào của khách sạn hơi hẹp làm Trần Hoài phải nghiêng người đi qua bên cạnh tôi. Gấu áo của anh chạm nhẹ vào áo tắm của tôi, mùi hương tươi mát như ánh nắng, làm xua tan mọi khói mù và bóng tối trong lòng tôi.

 

Tôi bất chợt đưa tay nắm lấy thắt lưng anh.

 

Trần Hoài sững lại, xoay người nhìn tôi, giọng nói khàn đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-thuoc-ve-quoc-gia-cung-thuoc-ve-em/chuong-12.html.]

"Lát nữa nhớ khóa cửa phòng kỹ nhé."

 

Tôi gật đầu, không rời mắt nhìn anh.

 

"Vâng."

 

Trần Hoài: "Nếu nghĩ kỹ rồi thì gọi cho anh."

 

Tôi: "Vâng."

 

Trần Hoài: "Hạ Tình, buông tay ra."

 

Tôi gật đầu nhưng tay vẫn giữ chặt thắt lưng của anh không buông.

 

20

 

Trần Hoài nhướng mày, ánh sáng nhạt màu cam từ bóng đèn chiếu xuống đỉnh đầu, tạo một bóng mờ trên xương mày sắc nét của anh.

 

Anh khó khăn nuốt khan, chúng tôi nhìn nhau không rời, không khí xung quanh trở nên nặng nề, giống như có dòng điện và tia lửa lan tỏa.

 

Trần Hoài đột nhiên nhếch môi, nụ cười bình thường đầy nghiêm túc của anh bỗng trở nên gian tà, mang theo sức hút khó diễn tả.

 

“Còn chưa buông?”

 

Tôi cũng cười, kiễng chân, tiến sát gần mặt anh.

 

“Trần Hoài, anh cố ý để quên chứng nhận sĩ quan đúng không?”

 

Tôi cắn nhẹ lên cằm anh.

 

Ngay lập tức, Trần Hoài áp sát vào, đẩy tôi vào tường, trao cho tôi nụ hôn mãnh liệt, nóng bỏng đến mức ngột ngạt.

 

“Hạ Tình, anh đã cho em cơ hội rồi.”

 

Trần Hoài đưa tay kéo dây áo tắm của tôi.

 

Tiếp theo là đoạn tôi rất muốn viết nhưng không được phép.

 

Cứ như vậy, ba ngày quấn quýt không rời trôi qua.

 

Ngày thứ tư, tôi mới nhận ra mình đã bị gài bẫy, cảm giác như vừa bị lừa.

 

“Hay nhỉ, anh xin nghỉ phép sao? Vậy trước đó anh nói sẽ trở về, là định về đâu?”

 

Trần Hoài cười, ôm lấy eo tôi, đổi chủ đề.

 

“Lần này anh nghỉ bảy ngày, ngày mai sẽ đến thăm bố mẹ em được không?”

 

Bố mẹ tôi hoàn toàn không biết gì về vụ tôi bị “bắt cóc” nên rất nhiệt tình tiếp đón Trần Hoài. Trong lúc đó, mẹ tôi còn nói về chuyện Lâm Hàm San bị bắt cóc. Cả trực thăng cũng được điều động, thu hút rất nhiều phóng viên, gây xôn xao dư luận.

Loading...