ÁNH SÁNG LE LÓI TRONG ĐẦM LẦY - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-15 00:12:32
Lượt xem: 1,629
6
Cuối tuần, tôi còn phải đi bộ ba, bốn tiếng đồng hồ để đến thị trấn nhặt rác.
Hoặc là tìm một công việc làm thêm, lén lút trốn trong góc để rửa bát, rửa rau, g.i.ế.c gà, g.i.ế.c vịt cho người ta.
Mọi người đều khen tôi: "Đứa nhỏ này thật chăm chỉ."
Rồi họ trả cho tôi một khoản tiền công ít ỏi.
Đôi khi, dù tôi có phản đối, cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ có thể nhẫn nhịn, ngay cả số tiền nhỏ đó cũng phải tích cóp lại.
Tôi mơ tưởng rằng số tiền này sau này sẽ giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Tôi mua thêm cho nhà một chiếc nồi đơn giản.
Cùng với ít mì, ít gạo, và ít muối.
Tôi cải tạo mảnh đất hoang bên cạnh nhà ông già độc thân, trồng những loại rau xanh dễ trồng nhất.
Còn có khoai lang, bí đỏ và củ cải.
Điều tôi mong muốn nhất là có thể lấp đầy cái bụng của tôi và em gái.
Em gái tôi đã không còn ăn bột gạo nữa, nó có thể ăn một chút rau củ, bí đỏ và khoai tây nghiền rồi.
Rau trong vườn vẫn chưa lớn, tôi đành phải đi chợ, nhặt những lá rau hỏng về rửa sạch.
Tôi còn tìm đến những ông bà già nghèo khó như tôi trong làng, hỏi xem họ có thể bán rẻ bí đỏ và khoai tây cho tôi không.
Cứ như vậy, tôi và em gái cuối cùng cũng có đồ ăn và chỗ ở.
Tôi còn đi gánh nước hàng ngày.
Khi trời đẹp, tôi giặt quần áo cho em gái, phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Dân làng đã bắt đầu để ý đến chúng tôi.
Có một bà thím ánh mắt kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi tôi: "Cháu ở đây thật à? Nơi này có ma đấy! Cháu không sợ lão độc thân c.h.ế.t thảm kia ban đêm về tìm cháu à?"
Bà ta cười cười với vẻ độc ác.
Nếu tôi chỉ là một đứa trẻ, có lẽ tôi đã tin lời "cảnh báo tốt bụng" của bà ta rồi.
Nhưng tôi đã có ký ức của hơn ba mươi năm.
Làm sao tôi có thể không nhìn ra ác ý của bà ta chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-sang-le-loi-trong-dam-lay/chuong-6.html.]
Tôi chỉ cười mà không nói gì.
Đêm đó, tôi lục tìm một bộ quần áo cũ đã mốc meo trong góc.
Đó là quần áo mà lão già độc thân từng mặc, sau khi tôi dọn vào đây, tôi quá bận rộn nên chưa kịp xử lý.
Tối nay, cuối cùng tôi cũng có thời gian để làm việc đó.
Bà thím ăn cơm xong rồi đi qua nhà hàng xóm chơi.
Tôi đem bộ quần áo ra, rồi nấp vào chỗ tối để quan sát.
Tối đó, khi bà ta trở về, bật đèn trước nhà, bà ta hét lên kinh hãi.
Bà ta trượt chân, ngã sõng soài xuống đất.
Trong bộ quần áo của lão già độc thân, tôi đã nhét vào một con búp bê giấy tự làm, còn vẽ cả mắt, treo ngay trước cửa nhà bà ta, nhìn chằm chằm vào bà ta.
"Xui xẻo! Xui xẻo!" Bà ta vừa mắng vừa than thở.
Tôi lặng lẽ chạy về nhà.
Ngày hôm sau, quả nhiên bà ta đến hỏi tôi có phải tôi đã bày trò không.
Tôi giả vờ ngây ngô, hỏi gì tôi cũng bảo không biết.
Bà ta nghĩ mình đã gặp ma, đành phải mời người đến nhà đánh cồng, gõ chiêng và múa xua tà.
—----------
Ma quỷ, tôi không sợ.
Trên đời này, còn điều gì đáng sợ hơn là phải chịu đói khát, sống sót trong gian khổ?
Nghĩ vậy, tôi dần vượt qua nỗi sợ khi sống trong căn nhà của người đã khuất, vượt qua cả nỗi sợ bóng tối.
Nếu lão độc thân kia thực sự quay lại, thấy tôi và em gái khổ sở đến thế, ngủ trong căn nhà chẳng còn cả giường, có lẽ ông ta cũng sẽ thương hại vài phần.
Nếu ông ta thực sự là một kẻ độc ác, thì tôi cũng không sợ.
Tôi đã c.h.ế.t một lần rồi, còn gì để sợ nữa?
Ông ta dọa tôi, tôi sẽ mắng ông ta. Ông ta hại tôi, tôi sẽ trả lại.
May mắn là trong căn nhà này, chẳng có gì kỳ lạ xảy ra.
Chính trong căn nhà này, tôi đã nuôi lớn em gái mình.