Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH NỢ TÔI - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-11 09:09:40
Lượt xem: 167

Giang Tử Phong muốn nói gì thì nói. Bây giờ, tôi thực sự mệt mỏi rồi, nghe những lời gay gắt này từ anh ta, tôi không còn sức để phản bác nữa. Giang Tử Phong, anh như thế này đã từng bước một đẩy tôi ra xa.

“Phòng của tôi”. “Buổi hòa nhạc của cô ta”. Anh ta không thấy những lời này không phù hợp chút nào. Chúng tôi cưới nhau được hai năm nhưng  vẫn ngủ phòng riêng. Giang Tử Phong chưa bao giờ thừa nhận tôi là vợ anh ta, có tin đồn rằng anh ta và nữ minh tinh Bạch Thụy Thụy tài giỏi xinh đẹp có kết cục BE, còn tôi là kẻ thứ ba vô liêm sỉ. 

Nghĩ lại cũng buồn cười, nếu người bị bọn cướp b.ắt c.óc là Bạch Thụy Thụy thì bọn họ chắc đã lấy được tiền. Anh ta yêu Bạch Thụy Thụy mà.

Tôi không muốn giải thích với Giang Tử Phong . Tôi chỉ nói nhẹ dự định của mình: “Tôi không cần chia tài sản cho tôi, đồ đạc của nhà họ Giang tôi cũng không lấy đi, cho nên chúng ta chỉ cần lấy giấy ly hôn, khi nào có thời gian anh nên xem xét.”

Giang Tử Phong bỗng nhiên nổi giận. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi và nói với ánh mắt sắc bén: "Em có một ý tưởng hay đấy."

Vì sức lực quá lớn nên tôi ho dữ dội. Từng chiếc xương trong cơ thể tôi đều được giữ chặt bằng những chiếc đinh thép, khi tôi ho, tôi dường như nghe thấy tiếng kim loại va chạm. Tôi cố gắng điều hòa nhịp thở và ngừng ho.

Nhìn thấy tôi như vậy, Giang Tử Phong nhất thời ngơ ngác, bế tôi chạy về phía phòng ngủ, cơ thể tôi quá đau đớn để có thể chống cự.

Lúc tôi bước vào phòng ngủ thì trời tối như mực vì không có đèn. Nỗi sợ hãi một lần nữa chiếm lấy thần kinh của tôi, và mọi cơ bắp trên cơ thể tôi run lên. Cảm giác những thanh sắt đó đ.â.m vào bụng tôi, bụng dưới có m.á.u chảy ra. Nó kích thích thần kinh của tôi như một cú sốc điện.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì thân thể tôi đã cuộn tròn lại, hai tay đan vào nhau trong vòng tay của Giang Tử Phong, giọng tôi the thé chói tai, không ngừng cầu xin: "Làm ơn! Đừng...đừng đ..ánh vào bụng tôi!"

Giang Tử Phong ngơ ngác nhìn tôi: "Em đang nói cái gì?"

Giọng tôi khàn khàn và run rẩy: “Đừng đ..ánh tôi, đừng đ..ánh vào bụng tôi…”

Giang Tử Phong nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, “bụp” một tiếng, đèn bật sáng. Anh ta xoa nhẹ lưng tôi.

"Tâm Duyệt, em bị sao vậy Tâm Duyệt? Em sợ bóng tối à?"

Mắt tôi hơi tức vì ánh sáng, và rồi tôi nhận ra mình không còn ở trong căn hầm hôi hám đó nữa. Tôi bị giam ở đó, ăn uống, sinh hoạt, giải trí trong một khu vực rộng khoảng ba mét vuông. Hai tháng, tôi đã sống được hai tháng trọn vẹn. 

Mùi hương đó dù đã rất lâu nhưng vẫn luôn vây quanh tôi. Tôi hôi hám, bẩn thỉu và không còn phẩm giá nữa.

"Em đang giấu anh điều gì đó phải không?" Giang Tử Phong nhìn tôi với ánh mắt rực cháy.

Sau một lúc, tôi nhận ra anh ta đang nói về điều gì. Trên bàn trong phòng ngủ là tờ giấy khám thai mà tôi đã xé thành nhiều mảnh. Bây giờ nó đã được ghép lại.

Ánh mắt anh ta đầy hy vọng: "Sao em không nói với anh rằng chúng ta sắp có con? Em đến bệnh viện để khám thai phải không? Anh thừa nhận, Tâm Duyệt. Anh thừa nhận trước đây anh không đủ tốt với em. Bây giờ anh đã hiểu. Em đang làm điều đó vì anh và gia đình chúng ta. Bây giờ anh không thể đối xử tốt với em được sao? Đừng gây rắc rối và đòi ly hôn nữa, vì con của chúng ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-no-toi/4.html.]

Nghe Giang Tử Phong thổ lộ, tôi ngơ ngác nhìn về phía trước, nước mắt vô thức rơi xuống. Tôi chờ đợi những lời này đã lâu, sao lại đến muộn thế này. Một trái tim băng giá không thể sưởi ấm lại được.

Tôi lạnh lùng nói: “Ha ha, con nào…”

Nghe được câu này, Giang Tử Phong lập tức mất kiên nhẫn. Anh ta hét lên với giọng thấp: "Tề Tâm Duyệt, em còn muốn làm gì nữa?"

Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười: “Không có gì.”

Tôi đau lắm, nhưng tôi biết anh sẽ không đau.ư

6

 

Giang Tử Phong không biết đứa trẻ đã không còn, nên không giấu được niềm vui khó thấy trong mắt. Có vẻ như anh ta thực sự vui mừng vì sự xuất hiện của đứa trẻ này. Tôi tưởng anh ta chỉ thích con của Bạch Thụy Thụy thôi.

 

Anh hít một hơi thật sâu rồi vội vã bước ra, cố gắng che đi sự lạnh lẽo của tôi.

 

Khi quay lại, trên tay anh còn có thêm vài bộ quần áo trẻ em, có cái màu hồng, có cái màu xanh, có cái khóa nhỏ bằng vàng và ngọc. Đó là thứ đầu tiên tôi đến trung tâm mua sắm để mua sau khi biết mình có thai.

 

Mắt tôi lập tức cảm thấy ươn ướt. Không phải là vì Giang Tử Phong thay đổi mà bởi vì tôi là người mẹ bất cẩn nhất trên đời, đứa trẻ đã ở bên tôi ba tháng trước khi tôi phát hiện ra mình có thai. Thật may vì bé đã không đến thế giới này và không chọn tôi làm mẹ của mình. Chắc là tôi...không thể chăm sóc tốt cho bé được.

 

Giang Tử Phong đem quần áo của đứa trẻ đặt vào trong tay tôi, nhỏ nhắn mềm mại.

 

 

Loading...