ANH NỢ TÔI - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-11 09:09:17
Lượt xem: 202
"Cô đúng là một thứ rác rưởi vô dụng! Đang mang thai mà mất tích lâu như vậy, chồng cô cũng không để ý đến, cô là kẻ khốn nạn sao?”
“Bản thân mình khốn nạn chưa đủ sao mà cô lại muốn sinh thêm đứa khốn nạn nữa. Chậc...”
“Nếu tôi là cô thì tôi đã tự sát rồi.”
"Đùng, đừng, đừng, đại ca, cô ta tự sát rồi thì các hóa đơn của chúng ta sẽ ra sao đây?"
Kẻ b.ắt c.óc đá người bên cạnh: “Nhìn xem cô ta đang đền bù như thế nào, ngày nào cô ta cũng ăn của chúng ta.” Hắn không nói gì, nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm: “Quên đi, quên đi, g..iết tôi đi. Thật là lãng phí thời gian."
…
Tiếng thanh sắt đậm vào da thịt, tiếng dây xích mài mòn… Mùi m.á.u và rỉ sét nồng nặc trong khoang miệng tôi. Mặc dù tầm nhìn của tôi dần dần mờ đi nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ ràng rằng đứa trẻ đã rời bỏ tôi.
Tôi không còn chút sức lực nào để kháng cự, cuộc đời của chính tôi cũng đang dần trôi qua, tôi không thể làm gì được.
Khi cận kề cái c..hết, tôi đã nghĩ, nếu tôi đi cùng ba mẹ mình thì sao? Tại sao họ không đưa tôi đi cùng?
Những năm qua, tôi sống ở nhà họ Giang nhưng ngày nào cũng bị bà Giang làm nhục, chỉ vì tôi đã đính hôn với Giang Tử Phong mà tôi trở thành người mưu mô và khó chịu nhất trong mắt bà ta.
Giang Tử Phong cắt đứt hồi ức của tôi với một chút thiếu kiên nhẫn: "Tề Tâm Duyệt, nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, gượng cười: "Không có gì. Anh không cần lo lắng cho em. Ở lại với Thụy Thụy đi. Em về phòng bệnh."
Giang Tử Phong tuy cau mày nhưng rõ ràng là tin tưởng tôi. Suy cho cùng, người không thực sự quan tâm sẽ chỉ chiếu lệ cho có.
Tôi đẩy xe lăn chuẩn bị quay về phòng bệnh.
"Chờ một chút." Giang Tử Phong ngăn cản tôi: "Cái kia..."
"Cái gì."
"Về buổi hòa nhạc piano... công ty đã quyết định cấp giấy phép cho Thụy Thụy trước. Em có thể đợi đến năm sau được không?"
Tôi không nhìn lại và nói đồng ý một cách nhẹ nhàng. Giang Tử Phong, tôi không bao giờ có thể tổ chức buổi hòa nhạc nữa, và tôi không bao giờ có thể chơi piano nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-no-toi/2.html.]
Tôi trở về phòng, nhìn xuống bàn tay mình và nhớ rằng khi ba mẹ tôi còn sống, họ luôn nói rằng khi tôi tổ chức buổi hòa nhạc, họ sẽ ngồi ở hàng ghế khán giả và nói với mọi người: "Đây là con gái của chúng tôi, công chúa nhỏ quý giá quý nhất của nhà họ Tề."
Thật đáng tiếc là tôi không thể quay lại như ngày xưa.
Điện thoại reo và tôi nhìn tên người gọi với vẻ sợ hãi. Là Bệnh viện Sơ Tâm, nơi tôi đã khám thai.
Tôi bắt máy, bác sĩ có chút tức giận: “Đã lâu rồi tôi không thấy cô đến khám thai. Cho dù cô không nghĩ đến bản thân mình thì cô vẫn nên nghĩ đến đứa con của mình, cô đã phải khó khăn thế nào mới có được đứa bé này!”
“Tôi xin lỗi.” Giọng tôi khàn đặc, gần như sắp rơi nước mắt, tôi ngẩng đầu lên nói: “…Con tôi đã mất rồi, tôi xin lỗi…”
Bên kia im lặng hồi lâu và nói lời xin lỗi với tôi. Tôi không thể nhịn được nữa và khóc nức nở trong điện thoại.
Sau khi cúp máy, tôi nghe thấy y tá đang thảo luận về Giang Tử Phong và Bạch Thụy Thụy. Lời nói của họ đầy sự ghen tị và chúc phúc, thật đáng mừng khi đôi tình nhân đó cuối cùng cũng kết hôn. Tôi cũng cười một cách ng..u ng..ốc cùng với họ...
Vài tháng sau, tôi xuất viện, Ba của Giang Tử Phong đích thân đến đón tôi.
"Sao mà khổ quá vậy con, ốm mà cũng không nói cho ba biết?"
Giang Tử Phong cười lạnh: "Không phải cô ấy thích như vậy sao? Kìm nén mọi chuyện, thật kiêu ngạo!"
Tôi chỉ có thể cong môi không nói lời nào. Giang Tử Phong, anh có nghe thấy tôi lúc tôi cần anh nhất không?
3
Tôi được đưa về nhà cũ của nhà họ Giang. Thực sự là tôi không muốn quay lại chút nào. Tuy nhiên, có một số chuyện ở đây cần được giải quyết.
Cánh cửa gỗ nặng nề của phòng khách phát ra âm thanh "cạch cạch", Giang Tử Phong không hề hỗ trợ tôi, anh ta bước thẳng vào phòng.
Trong khoảnh khắc đó, ý thức của tôi bị kéo trở lại căn hầm tối tăm và ẩm ướt ba tháng trước. Trong cánh cửa sắt nhỏ hẹp đó, mỗi lần chúng đến tr..a t..ấn tôi, chúng đều dùng gậy sắt đập vào như mèo vờn chuột. Trong bóng tối, âm thanh và nỗi sợ hãi được khuếch đại vô hạn. Khi họ nghe thấy tiếng hét của tôi, họ càng cười đ..iên cuồng hơn.
Nỗi đau ký ức cứ lan dần trong tâm trí tôi cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng đột ngột của Giang Tử Phong cắt ngang: "Anh ở đây."
Giọng điệu này không dành cho tôi.
Tôi nhìn lên. Bà Giang nắm tay Bạch Thụy Thụy, không biết đang nói gì, thấy tôi quay lại, trợn mắt nói tiếp. Bạch Thụy Thụy lập tức đứng dậy đi tới, nhìn tôi với vẻ thương hại, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Cô ta nắm lấy tay tôi nói: "Chị Tâm Duyệt, Tử Phong sợ em ra nước ngoài một mình sẽ không an toàn nên anh ấy nhất quyết muốn đi cùng em, trì hoãn ca phẫu thuật của chị, chị sẽ không trách em chứ?"