Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 6. Tìm đường lui
Cập nhật lúc: 2024-08-17 09:34:18
Lượt xem: 113
Chủ quầy là một bé gái mười ba mười bốn tuổi, hai tay đang bện thắt một cách linh hoạt.
Trong lòng ta có một suy nghĩ, cất bước đi qua.
- Tiểu muội muội, kỹ thuật bện giỏ trúc này có khó học không?
Bé gái vừa làm vừa trả lời:
- Tay chân khéo léo thì cũng không khó đâu ạ.
Ta nhớ ra ta vốn là một kẻ chỉ có một cái nút c.h.ế.t trên thắt lưng của Chu Thanh Quân mà đã bị làm khó vào tối hôm qua, do dự nói:
- Nếu như không khéo léo thì sao?
Bé gái nghiêng đầu nhìn ta:
- Vậy thì e là chỉ có thể cần cù bù thông minh thôi.
Mắt ta sáng lên:
- Muội muội tốt! Ta cần cù lắm!
Đúng, ta phải tìm đường lui cho chính mình!
Ta vốn không ngưỡng mộ sự giàu sang của người ta, ta chỉ cần có thể bình an sống qua ngày mà thôi. Nếu như học được kỹ thuật này, cùng lắm thì ta về quê bán giỏ trúc thôi!
Ta học được rồi thì sẽ dạy cho hai muội muội cùng bện, lo gì không sống được chứ?
Vừa quyết định chủ ý, ta vội vàng đi đến Tú Trân phường mua cao Nộn Ngọc rồi chạy một mạch về Chu phủ, dặn dò người gác cổng đưa đi cho a di, định không đi ào mà lập tức đi bái thầy luôn.
Đang nôn nóng thì bắt gặp Chu Thanh Quân đi ra tiễn khách.
Hắn mặc một bộ trường sam xanh nhạt, tư thái thanh nhã, so với dáng vẻ điên cuồng đêm qua thì như hai người khác nhau.
Hắn hững hờ liếc nhìn ta.
Ta lập tức chột dạ cúi đầu.
Có lẽ là có khách ở đây, hắn không hề có bất cứ sự thay đổi nét mặt gì, không hề gợn sóng mà quay mặt đi, vẫn khiêm nhường lịch sự nói chuyện với người ta.
Vị khách đó lại ngạc nhiên nói:
- Triệu tiểu thư, trùng hợp vậy.
Ta ngẩng đầu, là vị Thế tử hôm đó đã đụng vào ta ở đình nghỉ mát.
Đôi mắt Thế tử sáng ngời nhìn ta:
- Phủ ta ít hôm nữa mở tiệc ngắm hoa, hôm nay đặc biệt tới cửa đưa thiệp, mời Chu huynh và Triệu tiểu thư cùng nhau đến dự.
Ta nhìn về phía Chu Thanh Quân.
Mỗi khi gặp tình huống này, hắn nhất định sẽ hạ thấp ta vài câu, quả quyết từ chối.
Trong lòng ta đã có tính toán khác, cũng không muốn tham gia vào chuyện của đám công tử tiểu thư này nữa, chỉ mong Chu Thanh Quân từ chối, ta đang vội đi.
Hắn lại chỉ cười nhạt tiễn khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/6-tim-duong-lui.html.]
Lúc đi, Thế tử không ngừng quay đầu nhìn ta, mãi đến khi bóng lưng Chu Thanh Quân mơ hồ chặn ánh mắt hắn lại.
Sau khi xe ngựa rời đi, Chu Thanh Quân vẫn đứng lặng bất động.
Thân thể như ngọc đứng trên bậc thềm, hơi cụp mắt, không biết đang chờ cái gì.
Đúng rồi.
Mỗi lần ta ở riêng với hắn thì đều sẽ tìm đủ loại lý do đến gần hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy hôm nay ta cũng sẽ như vậy, vì thế mà yên tĩnh đợi.
Nhưng giờ phút này ta không muốn nữa.
Trải qua trận chiến đêm qua, ta đã tỉnh táo ý thức được, bản thân mình chỉ là một cái bình hoa vô dụng thôi!
Rõ ràng là hùng hổ chạy lên giường, vào lúc mấu chốt lại sợ thần sợ quỷ sợ đau, ta cho dù không muốn cũng không thể không thừa nhận bản chất của ta chính là hèn nhát như thế!
Chuyện thử thách kỹ năng và thiên phú như dụ dỗ đàn ông này, ta căn bản không làm được!
Vẫn là công việc đơn giản như bện giỏ trúc thích hợp với ta hơn. Thế nên ta không đến gần Chu Thanh Quân nữa mà chỉ đứng cách hắn một quãng, nhỏ nhẹ nói:
- Biểu ca, Thiên Kiều cáo lui.
Ta khom người hành lễ, chuẩn bị rời đi.
Chu Thanh Quân dường như ngẩn ra, đột nhiên lên tiếng:
-Đêm qua…
Tim ta đập mạnh, không phải là hắn muốn tìm ta tính sổ đấy chứ?
Cũng chưa thành công mà.
Mặc dù hắn bị bỏ thuốc còn đập đầu ngất đi, nhưng bây giờ vẫn còn tốt đẹp.
Nếu thật sự bàn đến thì hắn còn xé một chiếc váy của ta nữa đó, chiếc váy đó là bảo bối mà ta vừa tốn ba lượng bạc mua được, bình thường không nỡ mặc, người lỗ mới là ta nè.
- Đêm qua, có phải muội từng đến phòng ta không?
Hắn ngước mắt nhìn ta.
Ta sửng sốt, chớp mắt, mạnh mẽ lắc đầu:
- Không có.
-Không có ư?
Trong giọng nói của Chu Thanh Quân có chút nghi ngờ, không xác định. Đầu óc đã ngừng hoạt động nhiều năm của ta giờ phút này lại lóe lên ánh sáng. Ta nghĩ nhanh ra cách đối đáp:
- Đêm qua trong phủ bị cháy, muội sợ đến mức không dám ra khỏi cửa phòng nửa bước, có phải biểu ca sợ quá nên nằm mơ không?
Chu Thanh Quân nhíu mi mắt, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có ý dò xét.
Ta cười xán lạn, vẻ mặt chân thành:
- Trông sắc mặt biểu ca hình như không tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi mới được, sau này Thiên Kiều sẽ cố gắng không quấy rầy biểu ca.
Dứt lời, đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, ta khom người hành lễ rồi xoay người rời đi.