Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 2. Diện kiến
Cập nhật lúc: 2024-08-17 08:58:09
Lượt xem: 159
Ba năm trước, cô cô của ta qua đời, a di của ta về quê tham dự đám tang, nhìn trúng tư thái cao ngạo của ta nên đưa ta về Kinh Thành, lấy danh nghĩa sống nhờ để ở lại phủ Thượng thư. A di là thiếp thất, nhiều năm không có con, đại phu nhân của Chu phủ đã qua đời nhiều năm nhưng a di mãi chưa được nâng lên vị trí chủ mẫu, cần gấp người nhà mẹ đẻ trợ giúp. Trước khi vào phủ thượng thư, ta đã được a di níu lấy, căn dặn kỹ càng:
- Thượng thư chỉ có một người con trai độc nhất này thôi, lại là rồng phượng trong loài người, tương lai tươi sáng. Từ nhỏ hắn đã bị quản giáo chặt chẽ, phẩm giá đoan chính, ở ngoài không tầm hoa vấn liễu, ở nhà cũng không có thông phòng làm ấm giường. Cho dù là dùng cách gì thì con cũng phải nắm bắt được hắn. Nếu như con thành công, hai muội muội đó của con đương nhiên a di sẽ tìm người trong sạch để gả bọn nó. Nếu như con không thành công thì để muội muội của con đến, đứa thứ hai không được thì để đứa thứ ba đến.
Lúc đó, hai muội muội một đứa vừa mới mười ba, một đứa mới mười một.
A di vừa khuyên giải vừa uy hiếp.
Ta đồng ý.
Dù sao thì lần đầu tiên nhìn thấy Chu Thanh Quân, ta cũng sinh lòng yêu thích.
Một quân tử chi lan ngọc thụ như vậy, ai mà không động lòng chứ?
Nhưng vấn đề cũng ở chỗ đó, hắn quá quân tử.
Ba năm qua, ta đã dùng hết tất cả vốn liếng.
Chạm ngực, rơi áo, giội nước ướt quần áo, thổi vào tai, ngậm ngón tay…
Nên làm hay không nên làm ta đều đã thử hết nhưng cũng không thể khiến hắn có chút ý làm loạn nào với ta.
Ta từng nghi ngờ hắn đoạn tụ.
Mãi đến khi có một lần nhìn thấy hắn nói chuyện với Bạch Tố Liên, dáng vẻ cẩn thận dè dặt, đỏ mặt tía tai.
Ta mới hiểu được, không phải hắn không thích phụ nữ.
Hắn chỉ không thích ta mà thôi.
Người hắn ái mộ là một nữ nhân thùy mị phẩm hạnh cao khiết, dáng vẻ đoan Triệu.
Nàng ta cũng có thể xem là ánh trăng sáng nhất trong Kinh Thành, Bạch Tố Liên.
Ta chán nản lắm.
A di lại không cho là đúng:
- A di không tin có người đàn ông nào không thích người như con, Chu Thanh Quân nó có quân tử hơn nữa thì còn có thể không phải là đàn ông à?
Dưới sự kiên trì của dì, ta đánh trận nào… thua trận đó.
Trong phủ, ánh mắt người hầu nhìn ta dần dần trở nên khinh miệt xem thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/2-dien-kien.html.]
Bên ngoài phủ, thanh danh cọc đi tìm trâu mà không được của ta đã lan truyền đi nhanh chóng.
Các công tử tiểu thư trong Kinh Thành thường lấy ta ra làm trò cười.
Hơn nữa còn gọi đùa là: Tiểu thư không qua được cầu.
Ta họ Triệu, tên Thiên Kiều.
Chữ “kiều” trong tên của ta lại bị bọn họ xem như là chiếc cầu để giẫm đạp dưới chân.
Lại một hôm nữa, Chu Thanh Quân đãi tiệc trong phủ, mời mấy người con cháu thế gia và đồng liêu ngâm thơ đối thơ, trong đó còn đặc biệt mời Bạch Tố Liên.
Bạch Tố Liên được xưng là “Đệ nhất thục nữ Kinh Thành”, không những quốc sắc thiên hương mà cầm kỳ thi họa đều nổi danh, nhiều lần thể kiện tài nghệ trong cung yến, cho nên có phần thân quen với các thế gia lớn, thỉnh thoảng có qua lại.
Ta cố ý đi xem vị Bạch tiểu thư này, nếu như có thể học được một hai phần tư thái, có lẽ Chu Thanh Quân có thể đối đãi với ta khác đi một chút.
Bọn họ ở trong đình nghỉ mát bàn luận trên trời dưới biển, nói chuyện vui vẻ.
Từ xa xa nhìn sang, nữ nhân duy nhất có thân hình tao nhã, tư thái thần tiên tuyệt vời, nghiễm nhiên trở thành trung tâm của đầu đề câu chuyện.
Ta mang theo hộp cơm bước nhẹ nhàng trên cầu nhỏ.
Gió xuân trêu ghẹo, cánh hoa nhỏ vụn rơi như mưa, mang theo hương hoa.
Trong đình nghỉ mát bỗng nhiên yên tĩnh, từng người một mở to mắt nhìn qua bên này.
Ta hơi sợ hãi, không phải là Triệu sức hay quần áo xảy ra vấn đề chứ?
Đi tới gần, ta coi như không thấy mấy ánh mắt kinh ngạc bởi vẻ đẹp vừa rồi, ta hạ thấp người hành lễ, thẹn thùng đỏ mặt nói:
- Biểu ca, a di bảo muội mang thêm chút đồ ăn đến, nói là đừng thất lễ với các vị khách quý.
Chu Thanh Quân nhìn ta chăm chú, giọng nói lạnh lùng:
- Đa tạ di nương quan tâm, biểu muội cứ để đó là được rồi.
Trong làn gió nhẹ, giọng nói thanh nhã dịu dàng vang lên:
- Thanh Quân, đây chính là vị, ừm, tiểu thư Triệu Thiên Kiều trong phủ huynh đó sao?
Ta nhìn theo tiếng.
Bạch Tố Liên đang nở nụ cười nhẹ nhàng, điềm đạm nhìn ta.